DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1201

Đôi mắt xanh lam của John lập loè tia sáng: “Nhóm người đó và những người trẻ tuổi là hai thái cực khác nhau. Những phụ nữ trung niên không quan tâm tới diện mạo của mình, còn các vị quý phu nhân thì chọn lựa các thương hiệu cao cấp quốc tế phù hợp với vẻ đẹp thẩm mỹ… Thị trường này chắc chắn sẽ có rủi ro. Vậy mà Tống Hân Nghiên lại có gan, dám đương đầu với cơn sóng dữ này. Thành thật mà nói thì tôi chưa từng nghĩ sản phẩm mới này sẽ được những khách hàng nữ 40 tuổi trở lên ưa chuộng đến vậy, đến mức bán ra với số lượng lớn. Tính cách can đảm dám khai thác nơi hiệu quả nhất để lấy tiền này quả thực khiến người khác phải bội phục. Tôi còn phải cảm ơn anh mới phải.”

“Cút!”

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn cau có: “Tôi không muốn nghe mấy thứ linh tinh anh nói nữa, nhân phẩm và năng lực chuyên môn của một người vốn không liên quan đến nhau. Nhân phẩm là nhân phẩm mà năng lực là năng lực!”

John lại lắc đầu: “Theo tôi thấy thì đã không có nhân phẩm thì năng lực có giỏi giang đến đâu cũng không thể chế tạo ra sản phẩm có hồn được.”

Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: “Anh đó, chỗ nào cũng chỉ toàn ưu điểm nhưng khuyết điểm lớn nhất của anh cũng rất dễ thấy, chính là bất kể chuyện gì cũng chỉ tin vào phán đoán của bản thân, không tin lời người khác nói với mình. Nhưng người khác bây giờ chính là anh em của anh đó. Tưởng à, anh bảo tôi lừa anh thì cũng được thôi, tạm bỏ qua chuyện đó đã. Nhưng còn mấy người anh em lớn lên cùng anh thì sao? Bọn họ thiếu tiền hay thiếu quyền nào? Bọn họ nói dối anh để làm gì? Việc đó đâu cần thiết? Bọn tôi làm như vậy thì bọn tôi cũng có được hưởng lợi gì đâu?”

Tưởng Tử Hàn cười mỉa: “Anh nói chuyện đúng là hoang đường, anh nghĩ tôi sẽ tin chắc?”

John kì quái hỏi lại: “Sao anh lại không tin? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à. Là do bọn tôi không có đủ tiền hay là mấy cậu ấm của đám nhà đại tài phiệt của thủ đô này không đủ quyền thế?”

“Vì sao các anh cứ nói mãi điểm tốt của cô ta thế hả?”

“Cô ta?” John có chút ngơ ngác: “Who?”

“Tống Hân Nghiên!” Người nào đó nghiến răng nghiến lợi nói!

John: “…”

Logic này, lý lẽ này, vậy mà anh ta lại không biết phản bác như thế nào.

Anh ta thở dài xòe tay nhún vai: “Thôi được, nếu anh cứ một hai cho là vậy thì cứ cho là vậy đi.”

Tưởng Tử Hàn không hề vì suy đoán của mình được chứng thực mà cảm thấy vui sướng, ngược lại trong lòng anh lại càng thêm buồn bực.

Khốn thật… Anh toàn giao du với đám anh em kiểu gì thế này không biết!

Anh tức giận đứng dậy định rời đi.

“Ơ này này này.”

John vội vàng dỗ dành: “Anh làm gì đấy?”

“Không muốn tiếp tục bị anh tẩy não nữa.”

John cạn lời: “Nếu anh không muốn nghe thì tôi không nói nữa là được. Nhưng người anh em thân yêu à, tôi có một câu cảnh báo từ tận đáy lòng thế này, anh nhất định phải nghe. Đó là khi gặp Tống Hân Nghiên thì anh cố bình tĩnh lại chút đi, dùng trái tim mình cảm nhận con người của cô ấy, đừng để bị đôi mắt của mình đánh lừa.”

“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười mỉa thành tiếng, quay người đi ra khỏi cửa.

“Anh thật sự không ngồi nữa à?”

Tưởng Tử Hàn không thèm để ý.

Bình luận

Truyện đang đọc