DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 882

Bên ngoài mắt mèo là một người đàn ông với gương mặt tuấn tú cương nghị, thân hình ngay thẳng, cả người đều lộ ra khí phách chính trực.

Là anh Dương Minh!

Trái tim của Khương Thu Mộc chợt đập rộn ràng, cô ấy mất hồn mấy giây thì mới nhớ ra bản thân vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.

“Tôi, tôi… Tôi có việc bận rồi, tôi giao Hân Nghiên cho mấy người, khi nào có thời gian thì tôi sẽ đến thăm cô ấy.”

Cô ngắt máy rồi vội vàng sửa sang lại quần áo và kiểu tóc của mình, lúc này mới mở cửa.

“Anh Dương Minh, chào… chào buổi tối.”

Ánh mắt lạnh lùng của Tống Dương Minh lướt một vòng trong phòng: “Hân Nghiên có ở đây không?”

Anh ấy nhấc cái túi giấy gói hàng trong tay: “Anh mua kẹo hồ lô cho các em nè, từ nhỏ thì Hân Nghiên đã thích món này rồi.”

“Cô ấy…”

Khương Thu Mộc không dám nói cho Tống Dương Minh biết những chuyện đã xảy ra với Tống Hân Nghiên vào hôm nay, cô ấy chột dạ nói: “Hân Nghiên trốn viện, bệnh viện không yên tâm nên đã gọi cô ấy trở lại kiểm tra rồi.”

Tống Dương Minh cũng không nghi ngờ lời nói của Khương Thu Mộc.

Bệnh viện nơi Tống Hân Nghiên nhập viện thuộc sở hữu của Tưởng Thị, vừa mới xuất hiện đã bị gọi quay lại kiểm tra, cách làm này…

Vừa nghe đã biết đó là tác phẩm của Tưởng Tử Hàn rồi.

Anh ấy gật đầu, anh ấy đưa cái túi trong tay cho Khương Thu Mộc: “Xem ra hôm nay con bé ấy không có lộc ăn rồi, em ăn đi.”

Khương Thu Mộc cảm động, thế nhưng trong lòng càng thêm trống rỗng.

“Cảm ơn anh Dương Minh.”

Cô ấy nhận lấy, lấy một xâu kẹo hồ lô ra và cắn một miếng.

Lớp đường bao ngoài ngọt ngào, mỏng mà giòn, thịt sơn tra lại mềm, nước đường thấm vào thịt quả, chua chua ngọt ngọt.

“Ăn ngon quá đi.”

Khương Thu Mộc hạnh phúc híp mắt.

Bảo mẫu bưng đồ ăn từ bếp đi ra: “Cô Khương, bữa tối đã làm xong rồi, bây giờ cô muốn ăn chưa?”

“Ừm ừm, ăn chứ.”

Khương Thu Mộc vội vàng buông kẹo hồ lô rồi kéo Tống Dương Minh đi đến phòng ăn: “Anh Dương Minh, anh ở lại ăn tối với em đi.”

Cô ấy ấn Tống Dương Minh ngồi vào bàn ăn.

Cô ấy cầm đũa lên và không ngừng gắp thức ăn vào trong cái chén trước mặt Tống Dương Minh: “Anh Dương Minh ăn thử đi, dì La nấu ăn ngon lắm á.”

Tống Dương Minh không nhúc nhích: “Không chờ Hân Nghiên hả?”

Khương Thu Mộc còn chưa kịp trả lời thì anh đã cười tự giễu và nói: “Có Tưởng Tử Hàn ở đó, làm sao em ấy có thể đói bụng được đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc