DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


“Ầm...”
Tống Hân Nghiên vỗ mạnh lên bàn: “Không cho phép bà bôi nhọ mẹ tôi!”
Ngực cô phập phồng dữ dội, gằn từng chữ một: “Tôi không tin một chữ nào bà nói cả!”
“Không tin thì tức giận cái gì?”
Đường Ngọc Linh lấy từ trong túi ra một bức ảnh, ném lên bàn: “Nếu nói tôi bôi nhọ thì cô nhìn bức ảnh này sẽ biết.

Ảnh tôi chụp lại từ bức ảnh tìm được trong tập album của ông cụ, những lời tôi vừa nói cũng không phải tự biên tự diễn mà là chính miệng ông cụ đã nói.

Tôi chỉ tình cờ đứng ngoài cửa nghe lén được thôi.”
Tống Hân Nghiên không cầm lấy bức ảnh kia mà chỉ buông mắt nhìn, ngay tức thì sửng sốt.
Bức ảnh cho cảm giác cũ mèm, phong cách chụp là kỹ thuật của hơn hai mươi năm trước.
Chủ nhân của bức ảnh mang đến cảm giác người con gái đất cảng, nhưng gương mặt này giống Tống Hân Nghiên đến bảy tám phần!
Đường Ngọc Linh bĩu môi: “Ngoài cái này ra, thấy bảo còn tín vật ngọc bội gì đó nữa.

Nghe nói trong tên của người phụ nữ kia có một chữ “Thanh”.

Dù sao cũng không ai quen biết, cũng chẳng rõ về sau ở trong tù sống chết thế nào...”
Tống Hân Nghiên chỉ sững sờ lắng nghe, cảm xúc dần trở nên rối loạn.
Thông tin mà Đường Ngọc Linh đưa ra cũng trùng khớp với những gì mà ông nội đã nói với cô.
Cô vô thức siết chặt tay: “Tất cả điều này đều là sự suy đoán của bà thôi, bà hoàn toàn không có chứng cứ xác thực.

Còn gì thì nói cho hết một lần đi, để mai sau đỡ phải nói lại những chuyện vô nghĩa này nữa, lãng phí thời gian đôi bên.”

Đường Ngọc Linh nổi giận, nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên vài giây: “Cô có tin hay không thì tôi cũng đã nói hết những gì cần phải nói rồi.

Phần còn lại chờ khi Mỹ Như được thả ra thì tôi sẽ nói cho cô biết.

Nếu không, cả đời này cô cũng đừng có mơ tôi nói cho cô một chữ nào liên quan tới chuyện của ba mẹ ruột cô.”
Bỏ lại lời đó xong, bà ta lập tức xách túi đi nhanh ra khỏi cửa.
Bà ta kéo cửa, chuẩn bị bước ra ngoài thì chợt nhìn thấy một bóng người cao ráo, đẹp trai đứng ở đó.
Đường Ngọc Linh sửng sốt.
Hai người nhìn nhau.
Đường Ngọc Linh là người luống cuống trước: “Dương...!Dương Minh, sao con lại ở đây?”
“Còn mẹ thì sao? Tại sao lại ở đây?”
“Mẹ...!Mẹ và Hân Nghiên đã lâu không gặp, đến uống trà với nhau một lúc...”
Đáy mắt Tống Dương Minh hiện lên vẻ thất vọng: “Mẹ cho rằng con bị ngốc hay sao?”
“Con trai...”
Tống Dương Minh lùi lại một bước, khiến bàn tay Đường Ngọc Linh vươn ra định chạm vào anh ấy rơi vào hư không.
“Từng câu từng chữ mà mẹ nói trong phòng con đều nghe thấy cả rồi.

Trước đây con còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao Hân Nghiên và Mỹ Như đều là em gái của con mà lại bị ba mẹ đối xử bất công ghê gớm như vậy.

Hóa ra sự thật là thế này.”
“Dương Minh, không phải như thế đâu, là...”
“Là gì cũng không quan trọng.


Quan trọng là, Tống Hân Nghiên sẽ mãi là đứa em gái ruột trong lòng con.

Ai ức hiếp em ấy, con nhất định sẽ không để yên đâu.”
Đường Ngọc Linh bị sốc trước khí thế nghiêm nghị và lạnh lùng của con trai mình.
Phải một lúc sau bà ta mới bình ổn lại được, nổi giận nói: “Tống Dương Minh, con bị con yêu tinh này mê hoặc, che mắt hay tẩy não mất rồi? Cô ta không phải em gái ruột của con, từ đầu đến cuối con chỉ có một đứa em gái ruột là Mỹ Như thôi!”
“Một đứa em gái ác độc như vậy, dù cho có huyết thống con cũng không cần.

Hân Nghiên đã ở bên cạnh chúng ta hơn hai mươi năm, chẳng lẽ không so được với một Tống Mỹ Như trong lòng không có chút tình thân nào hay sao?”
“Con câm ngay!”
Đường Ngọc Linh bị con trai chọc giận đến mức đỏ cả mắt: “Tống Dương Minh, con được lắm! Có giỏi thì con đi với loại con hoang này luôn đi, đừng nhận mẹ là mẹ nữa!”
Bà ta căm phẫn trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên: “Nếu Mỹ Như không được ra ngoài, cả đời này mày sẽ mãi mãi chỉ là một đứa con hoang không ai muốn thôi.

Có chết tao cũng sẽ không nói cho mày biết!”
Tống Hân Nghiên bỗng siết chặt tay lại.
Đường Ngọc Linh hung hăng đẩy đứa con trai cao lớn ra, sải bước bỏ đi.
Trong phòng và ngoài cửa, Tống Hân Nghiên cùng Tống Dương Minh đối mặt nhau trong im lặng.
Khung cửa vô hình như ngăn cách hai người thành hai thế giới.
Tống Dương Minh đi vào, xoa nhẹ lên đầu em gái: “Đừng lo, anh sẽ nghĩ cách giúp em, nhất định có thể lấy được thông tin từ chỗ mẹ.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên ấm áp vô cùng, giọng hơi khàn đi: “Anh, anh đừng xen vào những việc này, mau quay về đơn vị đi.”
Tống Dương Minh nhíu mày: “Em bảo anh bỏ em lại lúc này để về sao? Em xem anh trai em là gì vậy hả?”
Anh ấy nắm lấy bờ vai cô: “Tống Hân Nghiên, anh là anh trai của em, anh sẽ bảo vệ em.”

Xém chút nữa Tống Hân Nghiên đã bật khóc.
Cô làm bộ cười phá lên rồi nói: “Em lớn bằng ngần này rồi, không còn là trẻ con nữa đâu, em có thể tự bảo vệ bản thân.”
“Có lớn bao nhiêu đi nữa thì vẫn là em gái của anh, là cô công chúa nhỏ của anh.”
Cảm giác cay cay chua xót trào dâng nơi đáy mắt, trước khi nước mắt trào ra, Tống Hân Nghiên đã nghiêng người ôm lấy Tống Dương Minh, vùi khuôn mặt nhỏ vào trong ngực anh: “Xin lỗi anh, là em đã nói không muốn anh nhúng tay vào nhưng lại thông báo cho anh đến đây, cuối cùng vẫn là lợi dụng anh.”
“Con bé ngốc này.”
Tống Dương Minh vỗ lưng cô, an ủi: “Em có thể thông báo cho anh, anh rất vui.

Còn nếu em giấu anh, để anh nghe được những chuyện này từ người khác, anh mới thật sự tức giận đấy.

Anh sẽ xử lý việc này, em không cần phải bận tâm.

Dưỡng thương cho khỏe rồi tốt nghiệp thuận lợi mới là chuyện mà lúc này em nên làm nhất.”
...
Vào ngày chôn cất ông cụ, trời mưa tầm tã.
Dường như đến ông trời cũng cảm thấy đau lòng cho ông cụ này.
Tống Hân Nghiên mặc bộ quần áo đen, cầm ô đi đến nghĩa trang.
Người nhà họ Tống ngăn cô lại bên ngoài.
Tống Quốc Đại cau mày nói: “Tống Hân Nghiên, lúc trước ở cửa viện dưỡng lão cô đã nói như thế nào? Chúng tôi tin tưởng cô nên mới để ông cụ tiếp tục ở lại đó chữa trị, cuối cùng thì sao? Cô khiến tôi quá thất vọng!”
Chú ba Tống Quốc Bảo cũng lạnh lùng nói: “Chúng tôi không tới tính sổ với cô thì thôi, cô còn mặt mũi đến đây! Cút đi cho tôi, nơi này không hoan nghênh cô.

Trước đây anh hai nói cô có ý đồ xấu, chúng tôi còn không tin, không ngờ cô lại ác độc như vậy.

Ông cụ vừa mới đi, cô đã cấu kết với người ngoài muốn ép chết Tống Thị rồi!”
Tống Hân Nghiên dửng dưng nhìn họ mấy giây: “Nếu chửi bới có ích thì các ông cứ việc chửi đi.

Chửi mắng xong cũng vô tác dụng, có thể đoạt lại Tống Thị từ trong tay tôi thì tôi cũng không còn gì để nói.


Nhưng tôi phải nhắc nhở các ông một câu, bây giờ chỉ mới là mua lại chứ chưa phải cưỡng chế sáp nhập, còn chưa khiến các ông phá sản, không còn nhà để về thì các ông nên mừng thầm đi là vừa.

Đừng ép tôi phải đổi ý.”
“Cô!”
Ba anh em nhà họ Tống bị chấn động trước sự kiên quyết trong mắt của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên lạnh lùng liếc quét mắt nhìn họ, khí thế bừng bừng: “Tránh ra!”
Tống Quốc Đại và Tống Quốc Bảo không thể không lùi về sau, tránh đường cho cô.
Tống Hân Nghiên đi đến trước bia mộ, cung kính dâng hoa và cúi người hành lễ.
Lễ mai táng kết thúc nhanh chóng, đám người nhà họ Tống lục tục rời đi.
Tống Hân Nghiên vẫn đứng nhìn chằm chằm vào bia mộ ở đó không nhúc nhích.
“Ông ơi, từ lâu ông đã biết sau khi ông rời đi thì nhà họ Tống sẽ thành ra thế này đúng không?”
Mạnh ai nấy làm, vị kỷ, tư lợi, vì tranh đoạt gia sản mà không một ai đếm xỉa đến sự sống còn của Tống Thị...
Sắc trời dần tối sầm.
Chúc Minh Đức vẫn đứng cách đó không xa đang che ô đi tới: “Mợ chủ, đường vào nghĩa trang vừa tối vừa trơn trượt, muộn thêm nữa là sẽ không thể xuống núi được đâu.”
Tống Hân Nghiên như thể không nghe thấy.
Chúc Minh Đức thở dài, sao nhiệm vụ khó khăn này lại rơi xuống đầu anh ta thế!
Anh ta khó xử: “Trước khi vào phòng phẫu thuật sếp đã dặn tôi là không được để cô ở đây lâu.

Cô như thế này...!nếu để anh ấy bắt gặp sẽ lại tức giận đau lòng đấy.”
Suy nghĩ của Tống Hân Nghiên dần khôi phục lại: “Vậy thì về thôi.”
Chúc Minh Đức thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường trở về, Chúc Minh Đức nhận được một tin, lập tức cau chặt mày lại.
“Mợ chủ, có một tin không tốt lắm.”
Tống Hân Nghiên yên lặng nhìn anh ta..


Bình luận

Truyện đang đọc