DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Cố Vũ Tùng nói xong lại vỗ miệng mình cái ‘bép’: “Tôi quên mất, anh vừa nói chị dâu sinh một cặp song sinh.”
“Dù có sinh ra con gái thì người phụ nữ kia cũng không thể là cô ấy được! Năm đó chính tay tôi ký tên đưa mẹ Minh Trúc đi hỏa táng.”
Tuy rằng lúc ấy Tưởng Tử Hàn còn chưa từng thấy cô gái kia trông thế nào.
Anh mệt mỏi day trán: “Nếu năm đó giữ lại tư liệu của cô ấy thì giờ đã không bị động đến vậy…”
Ngoài cửa.
Tưởng Minh Trúc cầm giấy và màu vẽ xoay người rời đi, gương mặt nhỏ bé đầy vẻ đau lòng.
Tống Hân Nghiên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ tới tinh thần hoàn toàn hòa hoãn mới dằn lòng tới công ty xem thử.
Lúc đeo khẩu trang, cô có thử ngắm vết thương trên mặt mình.

Thoạt nhìn trông khá hơn nhiều rồi, chỉ còn một vết nho nhỏ hình chữ thập.
Tống Hân Nghiên chuẩn bị xong, vừa mở cửa đã thấy Tưởng Minh Trúc cầm một tấm thiệp chúc mừng đứng bên ngoài.
Tống Hân Nghiên ngồi xổm xuống, giúp cô nhóc chỉnh lại quần áo: “Sao thế bé cưng?”
Tưởng Minh Trúc đưa thiệp chúc mừng cho cô, cao quý kiêu ngạo: “Tôi vẽ đấy, tặng cho cô.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy.
Trên thiệp chúc mừng là hai hình người nho nhỏ.
Người lớn hơn có mái tóc uốn xoăn thật dài, người nhỏ thì tết hai bím tóc con con, hai người tay nắm tay, một người cúi đầu, một người ngửa đầu, trên cả hai gương mặt là nụ cười tươi rói.
Không khó nhận ra, trong tranh chính là hai người họ.
Tưởng Minh Trúc hếch cái cằm nhỏ, rõ ràng giọng nói vô cùng non nớt nhưng lại ra vẻ chín chắn: “Cô không tìm thấy con trai mình, tôi cũng không có mẹ, hay là chúng ta tạm chấp nhận ghép lại với nhau thành một cặp mẹ con đi? Tuy tôi không phải con trai, nhưng chờ tôi lớn lên nhất định còn giỏi giang hơn cả con trai!”
Một câu nói rất bình thường nhưng lại chọc trúng tuyến lệ của Tống Hân Nghiên, trái tim như bị bông gòn mềm mại tung một cú đấm, không đau, nhưng lại vừa mềm vừa chua xót.
Mắt cô đỏ hoe, ôm cô nhóc vào lòng: “...!Ừ.


Chỉ cần bé cưng không chê, con vĩnh viễn là con gái của mẹ.”
“Được rồi.”
Cô bé cong khóe miệng, cười đến híp cả đôi mắt to tròn.
Rõ ràng đang rất vui vẻ nhưng lại ra vẻ trầm tĩnh, gương mặt nhỏ đanh lại: “Thấy cô tội nghiệp như thế, sau này tôi đành miễn cưỡng làm con gái cô đấy.”
“Được.” Tống Hân Nghiên cảm động khàn cả giọng, ôm lấy gương mặt nhỏ của cô bé rồi hôn chụt một cái.
Tưởng Minh Trúc vẫn ra vẻ ghét bỏ, nhưng lần này đã không cố ý dùng tay lau mặt nữa.
Tống Hân Nghiên vui vẻ bật cười.
Tưởng Tử Hàn khoanh hai tay trước ngực, dựa nghiêng cạnh tường.
Thấy hai người như vậy, trong lòng anh nảy sinh bất mãn, tiến tới nhấc Tống Hân Nghiên ra, nheo mắt hỏi con gái: “Sao không thấy con đối xử với ba dịu dàng như thế?”
Tưởng Minh Trúc nguýt mắt xem thường ông ba già: “Nếu ba chăm sóc tốt cho vợ mình thì con còn cần bận tâm nhiều thế à?”
Vất vả lắm mới gặp được một cô ngốc nghếch nguyện ý làm mẹ của cô bé, nếu cô bé không tốn chút tâm tư thì lão Tưởng độc thân cả đời cũng đáng lắm!
Tưởng Tử Hàn sầm mặt, Tống Hân Nghiên cười ngửa tới ngửa lui.

Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Tống Hân Nghiên vừa bước vào sảnh, tiếng hoan hô nhiệt liệt chợt vang dội.
Nhân viên công ty xếp thành hai hàng ở cửa lớn nghênh đón.
Liễu Hoài Thu kích động ôm một bó hoa đi tới trước: “Giám đốc Tống, mừng cô về nhà, chúng tôi chờ ngày này lâu lắm rồi.”
Tống Hân Nghiên đeo một chiếc khẩu trang cỡ siêu lớn, vui vẻ nhận bó hoa tươi: “Cảm ơn mọi người, sau này mong người tiếp tục ủng hộ nhiều hơn.”
Mọi người ùa cả lên.
“Giám đốc Tống, chị không biết thời gian qua chị đi chúng tôi nhớ chị nhường nào đâu.”

“Công ty vắng cô, mọi người cũng chẳng có tâm tình đâu mà làm việc.”
“Tuy chức vụ của tôi không cao, nhưng miễn là giám đốc Tống cần thì xin cứ nói một câu, núi đao biển lửa tôi tuyệt đối không chối từ.”
Tống Hân Nghiên trò chuyện với nhân viên vài câu, sau đó bảo bọn họ nhanh chóng quay lại làm việc, cô và Liễu Hoài Thu cùng trở về văn phòng.
Đồ đạc của Tống Quốc Dũng và Tống Mỹ Như đều đã bị dọn sạch bách.
Tống Hân Nghiên lấy ảnh chụp chung của mình và ông nội ra, đặt ngay ngắn lên bàn làm việc.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tươi cười hiền lành của ông cụ.
Ông nội, cháu về rồi đây.
Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm ông thất vọng!
Liễu Hoài Thu ôm một chồng văn kiện tiến vào: “Giám đốc Tống...!À không, giờ chúng tôi nên gọi cô là tổng giám đốc Tống mới phải.

Tổng giám đốc Tống, chỗ này là tài liệu kinh doanh của công ty trong mấy tháng gần nhất, tôi mang hết tới cho cô đây.”
“Đặt lên bàn đi.”
Tống Hân Nghiên lão luyện ra lệnh: “Sau này chỉ cần là công ty có sản phẩm mới đưa xuống xưởng sản xuất đều phải nhớ báo cho tôi đầu tiên, tôi muốn đích thân trông chừng toàn bộ quá trình.”
Liễu Hoài Thu kinh ngạc: “Toàn bộ ư?”
“Phải, toàn bộ!”
Lúc này cô đã không thể tin tưởng bất cứ ai, chuyện quan trọng nhất định cần tự thân xử lý mới được.
Bên kia.
Tưởng Tử Hàn mới vừa từ phòng phẫu thuật quay về văn phòng, Cố Vũ Tùng đã chạy tới.
“Anh Hàn, bên trại tạm giam báo tin, đã xác nhận Tống Mỹ Như mắc bệnh tâm thần, hơn nữa nghe nói còn rất nghiêm trọng, đạt đến mức miễn hình phạt...”

Loại chuyện này đúng là không có cách nào.
Nếu là giấy chẩn đoán bệnh giả thì còn xoay chuyển được, chứ đây là thật mới thành vấn đề.
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nhếch môi: “Tiếp tục theo dõi sát sao, nếu pháp luật không cách nào trị được cô ta thì cứ lấy gậy ông đập lưng ông là được.”
Chậc, anh Hàn nghiêm túc thật rồi.
Cố Vũ Tùng cười tà tứ: “Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào mà.”
Cửa văn phòng bị người ta gõ vang, Chúc Minh Đức tiến vào.
“Sếp, bà chủ tới rồi.”
“Chị dâu đến cậu không để cho chị dâu vào đi, còn dài dòng văn tự cái gì thế?” Cố Vũ Tùng nhíu mày.
Chẳng có ánh mắt gì cả.
Không biết giờ chị dâu là hoa trong tim của anh Hàn à?
Chúc Minh Đức không nhúc nhích: “...!Là bà chủ Mộ.”
“Bà chủ M...!Khụ!” Cố Vũ Tùng suýt thì bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.
Anh ta nhanh chóng đánh mắt quan sát Tưởng Tử Hàn.
Bà chủ Mộ, Mộ Kiều Dung, là mẹ của anh Hàn đấy.
Bởi không phải vợ cả nên không ai dám gọi bà là bà chủ Tưởng, chỉ gọi là bà chủ Mộ.
Tưởng Tử Hàn trầm mặc một thoáng, nhàn nhạt nói: “Tới đúng lúc lắm, tôi cũng có chút chuyện muốn hỏi bà ấy.

Bà ấy đâu rồi?”
“Đến công ty của mợ chủ rồi.”
“Khụ...”
Cố Vũ Tùng lại tiếp tục bị sặc nước miếng.
Giờ thì vui rồi!
...
Mộ Kiều Dung đứng ở trước quầy lễ tân của Nghiên Mị, đánh giá đại sảnh nghèo nàn của công ty nhỏ bé này, đôi mày thanh tú vô thức nhăn lại.

“Dạ thưa bà, thành thật xin lỗi, bà không có hẹn trước thì không thể lên đâu ạ.”
Lông mày Mộ Kiều Dung nhăn càng chặt hơn: “Nói với Tống Hân Nghiên tôi là...”
Còn chưa nói xong đã thấy một người phụ nữ đeo khẩu trang, dáng vẻ giỏi giang thành thục đi ra từ thang máy.
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Mộ Kiều Dung hơi nheo lại: “Cô là Tống Hân Nghiên?”
Tống Hân Nghiên đang chuẩn bị đi đón Tưởng Minh Trúc chợt khựng lại, nghi hoặc nhìn qua bên này.
Người gọi cô là một phụ nữ khí chất tao nhã xinh đẹp, lạ mặt.
Đối phương mặc một bộ Chanel cao cấp, tóc buông xõa, trên người mang theo khí thế ưu việt nhiều năm tích tụ mà thành, đằm thắm và quyến rũ.
Tống Hân Nghiên đi tới, nghi hoặc hỏi: “Chào dì, xin hỏi dì là?”
“Tôi là mẹ của Tưởng Tử Hàn.”
Mặt Tống Hân Nghiên thoáng cứng đờ, lập tức lễ phép nói: “Cháu chào dì ạ.

Dì...”
“Tìm một chỗ nói chuyện đi.” Mộ Kiều Dung cắt ngang lời cô.
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Đối diện công ty có quán cà phê, mời dì theo cháu.”
...
Tại quán cà phê.
Tống Hân Nghiên và Mộ Kiều Dung ngồi đối diện với nhau.
Đối phương là mẹ của Tưởng Tử Hàn, còn là một người phụ nữ tuổi trẻ xinh đẹp, rất có ý vị, Tống Hân Nghiên vô thức thẳng lưng ưỡn ngực, đang ngồi rất đoan chính ngoan ngoãn.
Mẹ chồng tương lai?
Chuyến thăm này có phần hơi đột ngột.

Hơn nữa trông có vẻ không mấy thiện ý thì phải?.


Bình luận

Truyện đang đọc