DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1058

Anh giống như chàng bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng xuống, đến trước mặt cô, nhìn cô một cách thâm tình, dịu dàng, nói những lời chất chứa tình cảm sâu sắc với cô.

Phòng tuyến trong lòng Tống Hân Nghiên tan vỡ, tình yêu, thù hận, đạo đức và lý trí kia đột nhiên trở nên không còn quan trọng nữa.

Tưởng Tử Hàn chậm rãi cúi đầu xuống, thử hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Tống Hân Nghiên không từ chối.

Cô nhắm mắt lại.

Trong lòng Tưởng Tử Hàn dâng lên một sự vui mừng, vội vàng hôn sâu hơn…

Âm nhạc, vòng quay ngựa gỗ dừng lại.

Tống Hân Nghiên vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, hoảng loạn đẩy người đàn ông trước mặt ra, từ trên con ngựa gỗ nhảy xuống.

Tuyết rơi ngày càng lớn, rất nhanh trên mặt đất đã bao phủ một lớp mỏng.

Tống Hân Nghiên lại chơi rất vui vẻ, chạy đi chạy lại giữa các trò chơi.

Cô quên hết mọi phiền não, cũng quên đi những điều không vui, giống như một đứa bé, vui vẻ mỉm cười, thích thú hét lên.

Tưởng Tử Hàn đi theo cô từ xa, nhìn cô chơi, cười cùng cô.

Thỉnh thoảng lại dùng điện thoại hoặc công khai hoặc bí mật chụp ảnh cô.

Tống Hân Nghiên nhìn thấy cũng cười, không nói gì, quay người chìm đắm vào các trò chơi.

Tưởng Tử Hàn lại chụp trộm một tấm, là góc nghiêng của cô.

Lông mi dài, khóe môi cong lên, lộ ra một đường cong vui vẻ và dịu dàng, rất đẹp.

Anh lưu bức ảnh lại.

“Bịch!”

Một quả cầu tuyết ném vào điện thoại.

Tuyết bay khắp nơi, một số thậm chỉ còn từ trên cổ áo chui vào trong quần áo, lạnh đến mức khiến anh đột nhiên giật mình.

“Tống Hân Nghiên!” Tưởng Tử Hàn sững sờ, sau đó giả vờ tức giận, cất điện thoại đi, đuổi theo.

“A…”

Tống Hân Nghiên hét lên một tiếng, chạy bán sống bán chết.

Sự chênh lệch về chiều cao đã định trước cô sẽ thất bại trong việc chạy trốn.

Chưa chạy được mấy bước.

“Bịch!”

Một quả cầu tuyết đã đập vào sau đầu.

Tống Hân Nghiên bị đập nên loạng choạng, chân không đứng vững, ngã xuống.

“Cẩn thận.” Tưởng Tử Hàn bị dọa sợ, hối hận vì ra tay quá nặng, bước mấy bước lao về phía trước, muốn đỡ lấy Tống Hân Nghiên.

Tuyết trên mặt đất không dày, thậm chí còn dấu vết của tuyết tan, rất trơn.

Bình luận

Truyện đang đọc