DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 584

Ánh mắt cô lạnh lẽo, chỉ vào camera trên góc phòng: “Dì bị bỏng thế nào trong lòng dì còn không rõ sao? Cần tôi tìm người giúp dì mở camera giám sát lên cho dì xem lại lần nữa không? Dì này, nếu thật sự ầm ĩ đến tình trạng đó thì không dễ thu lại đâu, dừng tay đúng lúc đi.”

Lâm Tịnh Thi bị khí thế dọa người của Tống Hân Nghiên làm cho sợ hãi, bà ta hơi nghẹn họng, mặt cũng sượng cứng lại.

Tống Hân Nghiên hạ khí thế xuống: “Nếu chân của dì còn không xử lý thì sẽ để lại sẹo. Bị bỏng là khó trị nhất, da trên mu bàn chân và đùi dì vừa mềm vừa mỏng, thẩm mỹ y tế cũng không chắc chắn một trăm phần trăm có thể giúp dì khôi phục lại trạng thái ban đầu…”

Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, cho dù là người phụ nữ này đã hơi có tuổi.

Lâm Tịnh Thi đột nhiên run lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thả lỏng sức lực toàn thân, để Tống Hân Nghiên kéo vào toilet.

Cháo trước khi bưng ra đã để nguội nên cũng không quá nóng.

Trên chân và đùi có nhiều chỗ đỏ, nhưng có rất ít vết phồng rộp thật sự.

Tống Hân Nghiên xối nước lên chân cho bà ta, sau đó lại dùng bông y tế giúp bà ta thấm khô những vùng da bị bỏng, nặn kem trị sẹo ra rồi dùng tăm bông cẩn thận thoa lên.

“Loại kem trị sẹo này có tác dụng giảm đau, dùng theo hướng dẫn sử dụng, sau khi vết thương lành sẽ không để lại dấu vết nữa.”

Bên trong kem trị sẹo hẳn là có thêm bạc hà, sau khi thoa lên cảm giác bỏng rát lập tức biến mất, dễ chịu hơn rất nhiều.

Trái tim thấp thỏm vì sợ hãi của Lâm Tịnh Thi cũng dần hạ xuống.

Nhưng nếu muốn bà ta tốt tình với Tống Hân Nghiên thì vẫn không thể nào đâu.

“Đừng tưởng rằng hiểu biết một chút về mỹ phẩm dưỡng da trang điểm thì giỏi lắm.”

“Không quá giỏi nhưng cũng không đến nỗi nào, so với người bình thường thì kiểu gì cũng biết nhiều hơn một chút.” Tống Hân Nghiên liếc nhìn Lâm Tịnh Thi: “Tình trạng da của dì rất tốt, hoàn toàn không giống với làn da ở độ tuổi này của dì. Sản phẩm mới mà con nghiên cứu gần đây chính là dành riêng cho những người ở độ tuổi của dì. Nếu có những mỹ phẩm dưỡng da này thì tình trạng da sẽ càng tốt hơn…”

Mặc dù Lâm Tịnh Thi không ưa Tống Hân Nghiên, nhưng bà ta vẫn nghe nói về năng lực chuyên môn của cô.

Lâm Tịnh Thi rất động lòng, bà ta hừ lạnh một tiếng, mạnh miệng nói: “Đừng tưởng rằng nói một đống lời ngon ngọt là tôi sẽ tha thứ cho cô!”

Tống Hân Nghiên làm như không nghe thấy lời bà ta, cô thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy: “Đợi sản phẩm mới của con ra mắt, con sẽ mang một bộ về cho dì dùng thử trước. Sản phẩm mới chẳng những có công hiệu dưỡng trắng làm mờ tàn nhang mà hiệu quả đối với các nếp nhăn trên mắt và cổ cũng rất tốt…”

Có thể loại bỏ những vết nhăn trên mắt và cổ…

Lâm Tịnh Thi đột nhiên định thần lại, lạnh lùng trừng mắt với cô: “Tôi không ăn viên đạn bọc đường này đâu! Ai mà thèm mấy thứ đồ hỏng của cô chứ.”

Tống Hân Nghiên cười cười, đỡ bà ta ra khỏi toilet.

Bầu không khí giữa hai người đã dịu đi rất nhiều, không hề giống như lúc bọn họ mới vào.

Dạ Như Tuyết vô thức nhíu mày.

Chỉ mới có mấy phút ngắn ngủi mà thái độ của mẹ đã bắt đầu dao động rồi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa Tống Hân Nghiên đã có thể thu phục mẹ mình rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc