DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Tống Hân Nghiên bị anh ôm đến mức ngạt thở, trái tim đang run rẩy.
Vất vả lắm vết thương mới đóng vảy một chút, giờ lại bị người ta xé rách cả sẹo mang theo da thịt.
Máu tươi chảy đầm đìa.
Hai mắt cô đỏ ngầu, tức giận đẩy Tưởng Tử Hàn ra.
Người đàn ông bị cô dùng sức đẩy ra nên đụng vào cánh cửa toilet.
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nói: “Anh sai rồi! Tưởng Tử Hàn, những gì anh nói là chỉ chính anh đấy! Anh không yêu Sở Thu Khánh nhưng vẫn phải cưới cô ta.

Anh coi mình như một món hàng trong giao dịch, nhưng tôi thì không! Tôi cam tâm tình nguyện gả cho Dạ Vũ Đình.”
Cô lạnh lùng nhìn anh, vừa cảm thông vừa thương hại: “Anh thật sự khiến tôi cảm thấy vừa thương hại vừa buồn nôn! Chúng ta khác nhau, tôi không coi hôn lễ của mình là thẻ cược.

Người mà tôi muốn lấy là người đàn ông mà tôi cân nhắc kỹ lưỡng, là người đàn ông chắc chắn sẽ đối xử tốt với tôi.

Đời này của tôi mù quáng một lần là đủ rồi.

Không cần biết tương lai ra sao, tôi tin Dạ Vũ Đình chắc chắn sẽ không để tôi vất vả, sẽ không làm tôi buồn.

Trong tim và trong mắt anh ấy đều chỉ có mình tôi…”
Lời nói của Tống Hân Nghiên như con dao tẩm độc, bỗng chốc khoét vào trái tim của Tưởng Tử Hàn.
Hơi thở của anh dồn dập, lửa giận cuộn trào trong đôi mắt giăng đầy tơ máu.

Nhìn đôi môi mấp máy không ngừng của cô, anh không nhịn nổi nữa, kéo cô vào lòng rồi cúi đầu hôn mạnh lên.
Anh muốn ngăn lại những lời mình không muốn nghe.
“Ưm!”
Tống Hân Nghiên vùng vẫy từ chối.
Nhưng chẳng thấm vào đâu hết.
Cô tức đến run cả người, há miệng cắn nát bờ môi của anh.
Mùi máu tanh đầy kích thích cứ thế lan tỏa khắp khoang miệng của cả hai, kích thích thần kinh đang phát cuồng của họ.
Một nụ hôn như một cuộc tàn sát giữa dã thú với nhau.
Máu tanh, thô bạo.
Mãi đến khi cả hai sắp không thở nổi nữa, Tưởng Tử Hàn mới buông cô ra.
Anh cũng chẳng màng đến tơ máu thấm trên khoé môi, đột nhiên áp khuôn mặt đỏ bừng của cô vào vòng tay mình, ngăn ánh mắt thù hận và quyết tuyệt của cô.
“Tống Hân Nghiên, anh cho em thêm cơ hội cuối cùng.

Đi theo anh, anh sẽ không tính toán chuyện trước đây em lợi dụng và lừa gạt anh.

Anh cũng sẽ dùng hành động thực tế bù đắp tất cả những gì mà anh nợ em.

Nhưng nếu ở lại đây, em sẽ không chịu nổi cuồng phong bão táp sau này đâu!”
Tưởng Tử Hàn thở hổn hển, giống như dã thú cận kề suy sụp, vừa bất chấp lại vừa hèn mọn: “Đi theo anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!”
“Nằm mơ đi!”

Tống Hân Nghiên cắn chặt răng: “Đừng nói là cuồng phong bão táp, cho dù là sấm sét giáng xuống, lập tức đánh chết tôi ngay tại đây thì tôi cũng sẽ không đi theo anh! Tưởng Tử Hàn, cả đời này tôi sẽ không có bất cứ dính dáng gì tới anh hết, tôi ghê tởm!”
Cô vừa kiên quyết vừa mạnh mẽ đẩy anh ra, đứng ở góc xa nhất, trợn mắt nghiến răng: “Nếu như nói trước đây tôi còn hơi tiếc nuối, nhưng sau khi xảy ra chuyện trong nhà vệ sinh hôm đó, giữa tôi và anh chỉ có thù hận và nỗi nhục anh để lại cho tôi thôi! Bây giờ, hoặc là anh giết tôi, hoặc là để lại chút tôn nghiêm cho tôi, cút!”
Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn như mây đen kéo đến, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, chỉ ước gì nhét cô vào bụng.
Tống Hân Nghiên điên cuồng tàn nhẫn nói: “Anh đường đường là tổng giám đốc của Tưởng Thị mà lại bắt cóc cưỡng bức phụ nữ từng sinh con và ly hôn trong nhà vệ sinh, anh có biết xấu hổ không? Lần trước tôi nhịn, nhưng cũng cảm ơn anh đã khiến tôi hoàn toàn buông bỏ.

Nhưng sau này anh còn dám làm loạn, tôi lập tức báo cảnh sát.

Cho dù phải cược mọi thứ, danh tiếng bị hủy hoại, táng gia bại sản, chết không có chỗ chôn, tôi cũng phải kiện loại người không biết xấu hổ như anh.

Cho dù không thể kiện được anh thì cũng phải làm anh buồn nôn!”
Câu nào cũng tràn ngập ý hận thù.
Sự lạnh lùng và hận thù trong mắt Tống Hân Nghiên giống như một con dao tẩm độc, đâm thẳng từng nhát vào trái tim của Tưởng Tử Hàn.
Anh muốn cứu vãn như vậy, đã gạt bỏ hết tôn nghiêm và cả sĩ diện.
Rõ ràng là cô làm trái tim anh xao xuyến trước, cũng là cô lừa anh.
Anh đều có thể tha thứ, có thể quên đi và buông bỏ mọi thứ, bắt đầu lại với cô.

Tại sao cô lại không thể cho anh một cơ hội chứ?
Chỉ vì sơ xuất của anh khiến mẹ anh thừa cơ làm tổn thương đến con của họ thôi ư?

Vẻ đau lòng cùng dịu dàng trong mắt của Tưởng Tử Hàn dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và cường thế.
Bàn tay để bên hông vô thức siết chặt thành nắm.
“Được!” Anh cười khẽ, giọng khàn âm trầm: “Tống Hân Nghiên, tôi cho em cơ hội, con đường này là do em tự chọn, tuyệt đối đừng hối hận.”
Anh quay người, mở khoá cửa sau lưng, quay lưng nói với cô: “Nếu em hối hận rồi tới cầu xin tôi thì hãy chuẩn bị tinh thần không ngóc đầu lên nổi đi!”
Anh nói xong liền dứt khoát rời đi, quanh người tỏa ra cảm giác ớn lạnh đáng sợ.
Cả người của Tống Hân Nghiên như thể bị rút kiệt sức lực, hai chân nhũn ra, cơ thể không kiểm soát được dựa vào tường ngồi xổm xuống.
Hai tay cô ôm đầu gối, vùi mặt vào đó, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống quần áo cô.
“Tống Hân Nghiên… không sao hết… sau này anh ta đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của mày nữa rồi.

Qua ngày mai, sau khi mày kết hôn với Dạ Vũ Đình, mày sẽ có cuộc sống mới, sẽ hoàn toàn quên đi mối tình hoang đường, gút mắc đã sai ngay từ đầu kia…”
Có cuộc sống mới! Có thân phận mới! Có cuộc đời mới!
Nhưng tại sao trong lòng lại đau thế này, đau đến mức dường như chỉ thở thôi cũng trở nên khó khăn.
...
Ban đêm, tại Cashbox.
Lúc ba người Cố Vũ Tùng, Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo tới phòng VIP, rượu vang trước mặt của Tưởng Tử Hàn đã vơi đi hơn nửa chai.
Ba người đánh mắt nhìn nhau.
Cố Vũ Tùng thu lại vẻ lưu manh cà lơ phất phơ, cẩn thận ngồi xuống: “Anh… anh Hàn, không phải nói ngày mai đăng ký kết hôn gì à, sao còn ra ngoài uống rượu vậy?”
“Cút!”
Cố Vũ Tùng: “…”
Tưởng Tử Hàn cũng không thèm đếm xỉa đến ba người họ, hết ly này tới ly khác, uống như uống nước lọc vậy.
Nhìn tư thế uống rượu này, Cố Vũ Tùng không dám nói thêm gì nữa, xoa xoa mũi rồi lặng lẽ nhích ra xa một chút.
Anh ta đặc biệt tới đây chúc mừng anh, đám anh em muốn tạo cảm giác nghi thức, kết quả như vậy đây à?
Cố Vũ Tùng liếc nhìn hai người kia.

Hai người cũng tỏ ra bất lực.
Lục Minh Hạo thúc khuỷu tay Tô Thần Nam bên cạnh, nói nhỏ: “Anh Nam, nghĩ cách gì đi.

Lúc trước lão Tưởng kỷ luật lắm mà, vì làm bác sĩ đúng mực mà gần như không động tới rượu, thuốc lại càng không.

Nhưng lần này trở về, thuốc và rượu…”
“Tôi còn có thể làm gì?” Tô Thần Nam xoè tay: “Muốn tháo chuông phải cần người buộc chuông, trừ khi chính cậu ta nghĩ thông suốt, chứ người khác không giúp được chuyện này đâu.”
Đang lúc ba người chẳng biết phải làm sao thì chiếc điện thoại Tưởng Tử Hàn vứt trên bàn chợt vang lên.
Có cuộc gọi video.
Hai mắt Lục Minh Hạo sáng rực: “Là Minh Trúc.”
Cậu ta cầm lên, nghe máy thay anh rồi đưa điện thoại cho Tưởng Tử Hàn.
Gương mặt nhỏ ngoan ngoãn của Tưởng Minh Trúc xuất hiện trên màn hình.
Cô nhóc híp mắt nhăn mặt, rõ ràng là rất vui vẻ nhưng lại cố tình xụ mặt.
Cô bé quơ đồ chơi mới trong tay trước ống kính: “Này lão Tưởng, có phải ba lặng lẽ tặng quà trước cho con không thế? Gì mà trẻ con vậy, búp bê Barbie là đồ chơi mà con nít mới chơi thôi, con đã bốn tuổi rồi.

Rồi còn cả cái này…”
Tưởng Minh Trúc cầm tấm thiệp chúc mừng có viết ‘Bé con, sinh nhật vui vẻ!’.
Cô nhóc hơi nhíu mày, thở dài: “Lần sau ba có thể tốn thêm chút tâm tư được không? Thẳng nam như ba thế này có thể tìm được vợ đúng là phải dùng hết vận may của kiếp sau luôn đấy…”
Cô bé trong ống kính líu lo không ngừng quở trách ông ba già của mình.
Tưởng Tử Hàn vốn dĩ đang ỉu xìu rũ rượi ngồi trên sofa bỗng dưng ngồi thẳng người dậy.
Anh giật điện thoại trong tay của Lục Minh Hạo, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nét chữ quen thuộc trên tấm thiệp đang đung đưa trong màn hình..


Bình luận

Truyện đang đọc