DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 555

“Bụp!”

Tưởng Tử Hàn đấm mạnh một đấm lên tường.

Tiếng vang nặng nề dọa Chúc Minh Đức rùng mình, bất giác im miệng.

“Cút!” Tưởng Tử Hàn nhỏ giọng quát lên.

Chúc Minh Đức đứng im tại chỗ không động đậy: “Ch

uyện ông chủ mất chẳng giấu được lâu, nếu như thời gian cho phép, có lẽ chúng ta còn có thể tìm ra cách xử lý tốt hơn. Nhưng lần này chuyện xảy ra đột ngột, hơn nữa người đâm ông chủ ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, kẻ địch có thể tìm thời cơ ra tay bất cứ lúc nào… Boss, phải đặt đại cục lên hàng đầu, những chuyện khác, sau đó có thể từ từ bù đắp.”

“Bù đắp?”

Tưởng Tử Hàn nhìn mu bàn tay bị rách da của mình, trầm giọng mỉa mai: “Chẳng còn cơ hội bù đắp nữa rồi.”

Anh xoay người rời đi.

Chúc Minh Đức khẽ thở ra một hơi, vội vàng lấy nước sát trùng và tăm bông trên bàn y tá rồi đi theo.

Lên xe.

Chúc Minh Đức xử lý vết thương ở khớp xương tay cho Tưởng Tử Hàn rồi ngồi ở ghế phó lái.

Tưởng Tử Hàn vẫn luôn không nói năng gì, tài xế và Chúc Minh Đức cũng trầm mặc ngồi trong xe, không dám hỏi cũng không dám cử động.

Rất lâu sau, Tưởng Tử Hàn nhắm mắt dựa vào ghế: “Tới khách sạn.”

Tài xế và Chúc Minh Đức âm thầm thở ra một hơi, vội khởi động xe chạy về khách sạn.

“Chúc Minh Đức.”

Giọng nói trầm thấp của Tưởng Tử Hàn truyền tới từ ghế sau: “Đi làm giấy chứng nhận ly hôn đi, gửi cho Cố Vũ Tùng để anh ta chuyển giao.”

Chúc Minh Đức kinh ngạc, cẩn thận đồng ý: “… Vâng.”

Khách sạn.

Tưởng Tử Hàn dẫn theo Chúc Minh Đức tới căn phòng chỉ định.

Sở Thu Khánh đã đợi ở bên trong.

Cô ta trang điểm cực xinh đẹp, mặc bộ sườn xám màu đỏ lộng lẫy có đồng cỏ hoa được may thủ công, mái tóc dài đen mượt được vấn lên bởi một cái trâm ngọc, để lộ ra cần cổ đẹp đẽ.

Cả người xinh đẹp như đóa sen mới nở, thanh nhã thoát tục, phong thái quyến rũ.

“Tử Hàn, anh tới rồi à.” Cô ta vui vẻ đứng dậy đón tiếp.

Nhưng ánh mắt đụng tới khuôn mặt lạnh lùng trầm mặc của Tưởng Tử Hàn, cô ta lại nhanh chóng thu lại nụ cười: “Chuyện của bác Tưởng, xin anh nén bi thương.”

Tưởng Tử Hàn hất bàn tay cô ta kéo anh ra, mất kiên nhẫn nói: “Bắt đầu nhanh lên, chụp xong tôi còn có việc.”

Phòng rất lớn, bố trí một lớp tường làm nền.

Chẳng có gì đặc biệt, chỉ có ba hàng chữ.

Chú rể: Tưởng Tử Hàn

Bình luận

Truyện đang đọc