DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 856

Tưởng Tử Hàn không nói gì thêm, xoay người đi vào phòng bệnh.

Cửa phường bệnh đóng lại trước mặt Khương Thu Mộc.

“Phù!” Khương Thu Mộc thở phào một hơi, có hơi bất mãn.

Haizz, tên đàn ông chó này qua cầu rút ván sao?!

Chúc Minh Đức thấy có gì đó không ổn, vội vàng đi tới lấy thẻ phòng ra đưa sang: “Nghe nói cô Khương sắp mở một phòng làm việc bên này, gần đây cô bận chăm sóc cô Tống nên vẫn chưa tìm được phòng nhỉ. Đây là nơi ở mà boss của chúng tôi đã thu xếp thay cô, cảm ơn cô đã chăm sóc cô Tống trong thời gian này. ”

Khương Thu Mộc khinh thường: “Tôi chăm sóc bạn thân nhà mình, không thèm người khác cảm ơn.”

Chúc Minh Đức ho nhẹ một tiếng: “Tất nhiên, cảm ơn chỉ là một nguyên nhân trong đó. Sau khi cô Tống xuất viện, có thể tạm thời cũng không còn nơi nào để đi. Nơi chúng tôi cung cấp ước chừng vào ở cũng không vui vẻ gì, cho nên ý của boss chúng tôi là, anh ấy thuê nhà cho cô Khương, cô Tống chắc chắn sẽ chuyển qua đó ở cùng với cô. Đến lúc đó sẽ nhờ cô Khương giúp đỡ, cứ nói nhà đấy là cô thuê, đừng để cô Tống biết có liên quan đến anh ấy là được.”

Khương Thu Mộc tức giận đẩy tấm thẻ lại: “Trong mắt ông chủ anh, có phải chỉ cần nghèo hơn anh ta thì người khác sẽ thiếu anh ta chút tiền thuê nhà này không?!”

“Đương nhiên không phải rồi.”

Chúc Minh Đức lập tức tâng bốc cười: “Chủ yếu là vì hai cô gái các cô quá xinh đẹp, sống một mình ở bên ngoài cũng không an toàn lắm. Căn nhà này không có gì đặc biệt, chỉ có an ninh tốt, trong khu dân cư cũng rất an toàn. ”

Được thôi, mặc dù biết đó là nịnh hót, nhưng nghe có vẻ khá thoải mái.

Khương Thu Mộc miễn cưỡng chấp nhận.

Hơn nữa, hiện giờ Tống Hân Nghiên đang vướng vào rắc rối, nhà họ Dạ và nhà họ Tưởng cũng không phải đèn cạn dầu, chút bản lĩnh cỏn con này của mình thật sự không bảo vệ nổi.

Nếu Tưởng Tử Hàn bằng lòng làm anh hùng thầm lặng, cô đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.

Vươn tay nhận lấy tấm thẻ: “Vậy thì cảm ơn nhiều. Nhưng con người tôi không thích lợi dụng người khác. Anh vẫn nên soạn một bản hợp đồng thuê nhà đi, tôi trả anh tiền thuê.”

Chúc Minh Đức không dám thu tiền.

Nhưng nếu không nhận, lỡ như Khương Thu Mộc không ở, chẳng phải anh ta sẽ làm hỏng việc mà ông chủ giao phó sao, được một mất mười, trong đầu anh ta lung lay, đổi cách nghĩ khác liền thông suốt.

Không phải chỉ là tiền thuê nhà thôi sao? Nếu cô muốn đưa thì anh ta để cô đưa.

Còn chuyện thu bao nhiêu, đó là chuyện của anh ta.

Một đồng cũng là tiền, nếu anh ta nhận thì đã đi theo thủ tục chính quy, ông chủ cũng không thể kêu anh ta cuốn gói chỉ vì một đồng được.

Vì vậy, anh ta vui vẻ gật đầu, đạt được thỏa thuận với Khương Thu Mộc.

Về đêm

Tống Hân Nghiên chìm vào giấc ngủ sâu vẫn chưa tỉnh dậy.

Tưởng Tử Hàn dời máy tính đến phòng bệnh của cô, ngồi trong khu vực nghỉ ngơi vừa trông nom cô vừa làm việc.

Tô Thần Nam nhẹ nhàng gõ cửa bước vào.

Bình luận

Truyện đang đọc