DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 677

Tưởng Tử Hàn lạnh giọng trào phúng: “Trước đây không theo dõi Dạ Vũ Đình còn không biết, không nghĩ tới anh ta còn là người âm thầm làm việc lớn như vậy. Thiết bị này dù có thể tính là rất tốt, nhưng đáng tiếc anh ta rốt cuộc là người ngoài ngành, muốn chen vào lĩnh vực của chúng ta, mơ mộng!”

Chúc Minh Đức vội đóng văn kiện, cung kính nói: “Tôi đi làm ngay!”

Xoay người rời khỏi văn phòng.

Chúc Minh Đức vừa đi, điện thoại cá nhân của Tưởng Tử Hàn đã vang lên.

Là Mộ Kiều Dung.

Anh bắt máy: “Chuyện gì?”

Mộ Kiều Dung giọng nôn nóng hoảng loạn: “Minh Trúc đột nhiên chảy máu mũi không ngừng ở nhà trẻ, trên đường đưa tới bệnh viện còn ói máu, con mau tới…”

Tưởng Tử Hàn đẩy ghế, áo khoác cũng không kịp mặc đã xông ra ngoài.

Bệnh viện tư nhân dưới trướng Tưởng thị cũng là số một số hai thủ đô.

Trang trí xa hoa, thiết bị tân tiến, lực lượng và kỹ thuật y tế đều xếp hàng đầu.

Lúc Tưởng Tử Hàn vội vàng tới, máu mũi Tống Minh Trúc vừa ngừng chảy.

Sắc mặt cô bé tái nhợt như tờ giấy, bị giày vò đã ngất xỉu.

Bác sĩ run rẩy nói với Tưởng Tử Hàn: “Bước đầu nghi ngờ là trúng độc dẫn tới niêm mạc khoang mũi, niêm mạc khoang miệng và niêm mạc dạ dày chịu tổn thương, cần lập tức nhập viện chữa trị. Chỉ là máu bệnh nhân đặc thù, lại có vấn đề kháng thuốc, hiệu quả chữa trị có lẽ sẽ không lý tưởng lắm. Để tránh xuất hiện tình trạng đột phát, trong thời gian nhập viện, tốt nhất 24 giờ có người chăm sóc.”

Bác sĩ nói xong bệnh tình bước đầu, báo cáo xét nghiệm vừa khéo đưa tới.

Vừa nhìn quả nhiên là trúng độc.

Bác sĩ mặt trầm trọng: “Tạm thời không tra ra là trúng độc gì, nhưng công thức phân tử này chính là công thức phân tử của độc dược. Cho nên…”

Bảng báo cáo kèm thêm công thức phân tử độc vật bước đầu tra ra.

Cơ bản nhất.

Nhưng rất nhiều độc dược đều biến hóa từ cái này.

Toàn thân Tưởng Tử Hàn dâng trào tức giận, trong bán kính vài mét, khí thế trầm thấp áp bức, khiến người ta không rét mà run.

“Báo cảnh sát!” Đôi môi lạnh lùng nặn ra ba chữ.

Chúc Minh Đức lập tức đi làm.

Mộ Kiều Dung bên cạnh mắt đỏ bừng, nước mắt như hạt châu lăn ra ngoài: “Minh Trúc mới bốn tuổi, rốt cuộc là ai, ác độc như vậy!”

“Dì, dì đừng quá đau buồn, giữ gìn sức khỏe.”

Sở Thu Khánh cũng đỏ mắt, dịu dàng an ủi: “Minh Trúc nhỏ như vậy, nhất định rất khó chịu. Bây giờ điều bé cần nhất chính là sự kề cận của dì và Hàn. Nếu hai người lúc này cũng ngã xuống, bé phải làm sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc