DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Đáy mắt Mộ Kiều Dung lướt qua vẻ trào phúng, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Dì có thể gọi cháu là Hân Nghiên không?”
“Tùy dì ạ.”
“Hân Nghiên, dì không nói chuyện vòng vo, chúng ta đi thẳng vào vấn đề luôn nhé.

Hôm nay quấy rầy cháu là vì một chuyện, đó là xin cháu rời xa Tử Hàn!”
Đúng là rất thẳng thắn.
Khóe môi Tống Hân Nghiên khẽ run một cái, năm ngón tay đặt trên đùi cũng lặng lẽ siết chặt.
Mộ Kiều Dung mỉm cười tao nhã rồi nói tiếp: “Tất nhiên, ý của dì không phải cháu không tốt.

Trái lại, dì thấy cháu rất tốt, rất tài giỏi, vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, dì có ấn tượng vô cùng tốt về cháu.

Nhưng cháu và Tử Hàn là người của hai thế giới, hai đứa không hợp nhau.

Tử Hàn được sinh ra trong nhà họ Tưởng ở thủ đô, đó là nơi cá lớn nuốt cá bé.

Vậy nên vợ của thằng bé nhất định phải có bối cảnh gia đình đủ mạnh mẽ, là người phụ nữ có khả năng giúp đỡ cho sự nghiệp của nó.”
Đang nói bóng nói gió là Tống Hân Nghiên cháu chẳng là cái thá gì hết.
“Cám ơn dì đã coi trọng cháu.” Tống Hân Nghiên lễ phép trả lời.
Nhưng trong lòng lại sóng gió thét gào.
Chẳng lẽ gia đình của Tưởng Tử Hàn thật sự là nhà họ Tưởng nổi danh ở thủ đô ư?
Mộ Kiều Dung khinh thường nhếch môi: “Dì cũng biết một chút về tình huống của cháu.


Mấy ngày trước Tử Hàn giúp cháu thu mua tất cả các sản nghiệp dưới trướng của Tống Thị đúng không? Dì không phải người vô lý, dù sao cháu cũng ở bên cạnh thằng bé một thời gian, nó cho cháu Tống Thị thì cháu cứ giữ lấy đi.

Coi như phí chia tay, cũng không tính là bạc đãi cháu.”
Tống Hân Nghiên không nói gì.
Ánh mắt Mộ Kiều Dung lạnh lùng, bưng cà phê lên chậm rãi thưởng thức: “Nếu cháu thật lòng với Tử Hàn dù chỉ một chút, vậy thì hãy rời xa thằng bé đi, đừng kéo chân nó.

Cứ coi như người làm mẹ là dì cầu xin cháu thay nó đấy đi.

Tất nhiên, nếu cháu không hài lòng với phí chia tay này, hoàn toàn có thể đưa ra một con số trong phạm vi thích hợp, thêm một chút nữa thì dì vẫn có thể chấp nhận được.”
Trái tim Tống Hân Nghiên như bị dao đâm.
Thật mỉa mai!
Có nằm mơ cô cũng không ngờ một cô chủ nhà giàu luôn được người khác hâm mộ như mình lại có một ngày cũng bị người ta lấy tiền đuổi đi.
Trong lòng cô trống rỗng, hơi buồn bực và khó chịu, nhưng cũng có một chút hâm mộ.
Cô tôn trọng một người mẹ luôn một lòng suy nghĩ cho con của mình, cũng kiên trì với lập trường của bản thân.
Sau khi hít sâu một hơi, Tống Hân Nghiên vừa mỉm cười vừa kiên định nhìn người phụ nữ tao nhã trước mặt: “Tưởng Tử Hàn rất may mắn vì có một người mẹ như dì.

Nhưng mà dì à, cháu nghĩ dì hiểu lầm một chuyện rồi.

Cháu không biết Tưởng Tử Hàn có thân phận gì, trước đây không biết, hiện tại cũng không rõ, tương lai lại càng không có hứng thú tìm hiểu.


Ban đầu không phải cháu và anh ấy hiểu rõ nhau rồi mới bày tỏ, mà là sau khi ở bên nhau mới phát hiện đối phương rất ăn ý với mình.

Con người anh ấy thật sự rất tốt, rất có sức hấp dẫn, không thể không rung động...!Lúc đầu cháu chỉ thấy sắc mà nảy lòng hứng thú với anh ấy thôi, nhưng bây giờ, cháu đã thật sự thích anh ấy rồi.

Cháu không muốn phủ nhận điều này.”
Tống Hân Nghiên nghiêm túc nói: “Cháu sẽ không đề nghị ly hôn với Tưởng Tử Hàn, nhưng nếu anh ấy quyết định ly hôn với cháu, cháu tuyệt đối không dây dưa.

Cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể cho dì đáp án mà dì mong muốn được.”
Cô đứng lên, hơi cúi đầu rồi xoay người định rời đi, chợt nhìn thấy một người đàn ông đang rảo bước đi về phía họ.
Mặt Tưởng Tử Hàn vô cảm nắm lấy tay cô: “Nói xong rồi à?”
Tống Hân Nghiên sững sờ nhìn anh, gật đầu.
Anh...!đến đây từ khi nào thế? Đã nghe thấy hết những lời vừa nãy rồi sao?
Người đàn ông khẽ nhếch môi: “Nói xong rồi thì đi thôi, Minh Trúc còn đang chờ ở nhà trẻ đấy.”
Anh không đợi cô đáp lại đã dắt cô ra ngoài, toàn bộ quá trình đều không thèm nhìn mẹ mình lấy một cái.
“Cạch!”
Mộ Kiều Dung sầm mặt đặt ly cà phê xuống: “Tử Hàn, con có thái độ gì đây?”
Tưởng Tử Hàn hờ hững nhìn lướt qua Chúc Minh Đức, không dừng bước mà dắt Tống Hân Nghiên ra khỏi quán cà phê.
Mộ Kiều Dung cực kì tức giận: “Tưởng Tử Hàn!”
Chúc Minh Đức vội vàng đi lên dập lửa: “Bà chủ đừng tức giận, sếp vội đi đón cô chủ Minh Trúc thôi, có gì chúng ta về nhà rồi nói sau ạ...”
Rời khỏi quán cà phê, Tống Hân Nghiên lập tức rút tay ra: “Anh cứ bận việc của mình đi, tôi tới đón Minh Trúc là được rồi.”

Nói xong, cô định lên xe.
Tưởng Tử Hàn giữ cửa xe lại, giam người ở giữa mình và xe: “Đang giận đấy à?”
Người đàn ông nhíu mày nói: “Em còn lý sự, mẹ tôi tìm em, sao không gọi cho tôi?”
“Tôi không giận.”
Tống Hân Nghiên ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, buồn cười hỏi: “Hơn nữa, trông tôi dễ bắt nạt thế à?”
Người đàn ông không nói gì.
Đúng là không khiến anh thất vọng.
Nhất là câu nói kia - “Con người anh ấy thật sự rất tốt, rất có sức hấp dẫn, không thể không rung động...!Lúc đầu cháu chỉ thấy sắc mà nảy lòng hứng thú với anh ấy thôi, nhưng bây giờ cháu đã thật sự thích anh ấy rồi.”
Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ giải thích: “Không tức giận thật mà.

Nhìn tôi đấu trí đấu dũng với ba mẹ nuôi của mình là biết, tôi cũng không phải dạng vừa đâu.

Mẹ anh xuất hiện quá bất ngờ khiến tôi không kịp trở tay, cũng chẳng suy nghĩ được gì.”
Cô kiễng chân hôn lên gò má của người đàn ông: “Được rồi, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với mẹ chồng.

Sau này giao cho anh đấy, tôi đi đón cục cưng đây, gặp ở nhà nhé.”
Sau đó, cô cúi người chui vào xe đi mất.
Khóe môi Tưởng Tử Hàn vô thức khẽ nhếch lên, sau đó xoay người quay lại quán cà phê.
Nhìn bóng dáng Tưởng Tử Hàn biến mất khỏi gương chiếu hậu, nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên cũng dần tắt ngấm.
Chỉ còn lại sự tự giễu trong đáy mắt.
...
Tại quán cà phê.
Tưởng Tử Hàn ngồi ở vị trí ban nãy của Tống Hân Nghiên, uống ly cà phê mà cô đã uống.
Thấy vậy, Mộ Kiều Dung nhíu mày: “Rốt cuộc Tống Hân Nghiên có gì tốt? Đáng để con hy sinh nhiều như vậy sao?”
“Con đã hy sinh cái gì?”

Tưởng Tử Hàn hỏi ngược lại mẹ mình, gương mặt điển trai vừa lạnh lùng đến bức người: “Con nhớ con đã từng nói, xin mẹ đừng xen vào chuyện riêng của con!”
Mộ Kiều Dung nghiêm nghị nói: “Mẹ không xen vào? Lẽ nào con muốn mẹ trơ mắt nhìn đám anh em như sói như hổ của con đuổi con ra khỏi nhà ư?”
Có lẽ ý thức được bản thân đã hơi thất thố, bà ấy dịu giọng lại: “Nếu con thật sự thích người phụ nữ này, vậy bao nuôi ở bên ngoài cũng được.”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn cực kì lạnh lẽo, cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt sâu thẳm: “Mẹ muốn cô ấy cũng giống như mẹ sao?”
Bị con trai vạch trần điểm yếu trước mặt mọi người, Mộ Kiều Dung thẹn quá hóa giận: “Tưởng Tử Hàn!”
“Con nhắc lại một lần nữa, đừng xen vào chuyện tình cảm của con.

Hai chúng ta sống cuộc sống như vậy là đủ rồi, con sẽ không bao giờ để con của mình giẫm vào vết xe đổ đấy đâu.”
Mộ Kiều Dung tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, vành mắt lập tức đỏ hoe:
“Con đang trách mẹ ư? Trách mẹ không cho con một xuất thân tốt?”
Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại: “Không phải.”
“Phải!”
Không khí giữa hai người như đông cứng lại.
Mộ Kiều Dung rưng rưng nước mắt: “Mẹ biết con oán giận mẹ, trách mẹ...!Đó cũng là lý do tại sao mẹ muốn thay đổi tình trạng hiện tại.

Tử Hàn à, không phải mẹ muốn ép con, mẹ chỉ sợ mình không chờ được tới ngày đó thôi.”
Bà ấy lấy ra một bản hồ sơ bệnh án rồi đẩy tới trước mặt Tưởng Tử Hàn.
“Thấy không? Bệnh trầm cảm! Tử Hàn, mẹ sắp chịu hết nổi rồi.

Nhiều năm như vậy, đêm nào mẹ cũng mất ngủ, lo bọn họ sẽ ra tay với con, sợ con bị ba con ghét bỏ, tương lai sẽ không được sống yên ổn ở nhà họ Tưởng...!Con trai của mẹ xuất sắc như vậy, sao có thể bị người khác đạp xuống bùn được chứ?”
Nước mắt bà ấy lăn dài, nói: “Mẹ sợ một ngày nào đó khả năng chịu đựng của mình sẽ sụp đổ, đột nhiên phát bệnh rồi nhảy lầu hay uống thuốc gì đó.

Cuối cùng để lại một mình con đơn độc đấu tranh, lúc đó phải làm sao đây...”.


Bình luận

Truyện đang đọc