DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 722

Thần sắc Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo, đột ngột đứng dậy.

Lý trí của Khương Thu Mộc đột nhiên quay trở về, lúc này mới ý thức ra, người trước mắt này không chỉ là kẻ xấu, mà còn là lão đại có thể một tay che trời, giậm giậm chân cũng khiến Thủ Đô thay đổi sắc mặt.

Cô nuốt nước bọt, ngoan ngoãn im lặng.

Tưởng Tử Hàn thầm nén cơn tức giận nói: “Minh Trúc, ăn no rồi đi thôi.”

Không đợi con gái đáp lại, anh đã bế lên quay người bỏ đi.

Khương Thu Mộc: “…”

Hu hu hu … thật đáng sợ!

Có phải cô đã chọc tổ ong vò vẽ không? !

Sắp chết sắp chết rồi, miệng mồm bị bệnh gì vậy chứ, có chữa được không? !

Vẻ mặt Cố Vũ Tùng cạn lời, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Anh ta an ủi vỗ vai Khương Thu Mộc, rồi nhanh chóng đi theo.

Tưởng Minh Trúc ở trên lưng của ba mình, vươn cánh tay nhỏ bé của mình hôn gió với Tống Hân Nghiên, nghịch ngợm nói: “Tống Hân Nghiên bách luyện thành gang, gang không được đâu, phải thành kim cương mới được! ”

Tống Hân Nghiên gật đầu với cô bé: “Được! Tạm biệt bảo bối!”

Tưởng Tử Hàn nhét con gái vào ghế an toàn, Cố Vũ Tùng thì mặt dày kéo cửa xe chui vào.

“Cậu đi theo làm gì!” Tưởng Tử Hàn tức giận, đôi mày kiếm không vui mà nhíu chặt lại.

Cố Vũ Tùng ủy khuất: “Em muốn ở lại, nhưng họ cũng không chào đón em.”

Tưởng Tử Hàn hít sâu một hơi, kìm nén cơn tức giận mới không đá Cố Vũ Tùng ra: “Có manh mối mới trong tay rồi, cậu còn không đi tra chứng cứ, còn đợi tôi mời cậu uống trà sao? ! ”

Thấy anh trai nhà mình còn chưa mất lý trí, Cố Vũ Tùng cảm thấy an tâm, lập tức mở cửa xe nhảy xuống: “Đi ngay!”

Ở phía bên kia, trong nhà hàng.

Ba người Tống Hân Nghiên không còn hứng ăn tiếp nữa

“Anh, đầu gỗ, nếu chúng ta đã có manh mối rồi, tiếp tục điều tra thì rất nhanh có thể rõ ràng chân tướng thôi. Chúng ta về nhà trước đi.”

“Không được.”

Tống Dương Minh lập tức từ chối với vẻ mặt lạnh lùng: “Anh sẽ không rời đi cho đến khi anh hoàn toàn chắc chắn rằng em không sao.”

“Tớ cũng vậy.” Khương Thu Mộc vội vàng bày tỏ.

Tống Dương Minh nhìn em gái mình: “Mấy ngày nay em đã sợ hãi đủ rồi, đừng lo lắng những chuyện này nữa, giao cho anh và luật sư Vệ xử lý đi. Em và cô Khương còn chưa đi dạo Thủ Đô đúng chứ? Đúng lúc nhân cơ hội vui chơi, nghỉ ngơi đi.”

Nhìn thấy thần sắc kiên quyết của anh trai, Tống Hân Nghiên biết cô cũng không khuyên được, dứt khoác không khuyên nữa, gật đầu đồng ý.

“Vậy được. Mộc cũng đừng chạy lung tung cùng anh trai tớ nữa, có muốn đến nhà tớ ở không?”

“Nhà của cậu Dạ Vũ Đình?!” Khương Thu Mộc lập tức lắc đầu: “Hay bỏ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc