CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Vừa mới nghe tin này, sắc mặt của hai người đều trở nên khó coi.

“Chuyện gì kia?”
“Vóc dáng quá xấu? Thể chất yếu kém? Không đủ tư cách tham gia trại huấn luyện? Đều thật sao?”
Đôi mắt của hai người mở to, lộ ra vẻ khó tin.

Họ thực sự không tin những gì mình đang nghe.

Bọn họ biết rất rõ thực lực của Vương Đẳng.

Cậu ta rất giỏi.

Làm sao có thể bị loại được kia chứ?
Sau cố gắng của hai người, cánh cửa phòng cuối cùng cũng được mở ra.


Hai người khiêng một chiếc cáng đi vào, nằm bên trên không ai khác chính là Vương Đằng.

Có cả người từ quân khu đi cùng, đưa anh ta trở về.

“Thật sự là bị trả về sao?”
“Chuyện gì đã xảy ra với Vương Đằng thế?” Tiêu Nhược Mai vội vàng lại gần, cất tiếng hỏi.

Nhưng khi Vương Đằng chuẩn bị nói, anh ta đã nhìn thấy Diệp Quân Lâm đứng ở cách đó không xa.

Anh ta còn chưa nói hết câu, đã sợ đến mức một lần nữa ngất đi.

Người lính từ quân khu được cử tới chịu trách nhiệm đưa Vương Đẳng trở về liền cười chế nhạo: “Nhìn xem? Cậu ta ngất xỉu tám lân một ngày.

Làm sao cậu ta có thê được giữ lại với thể lực như thế được?”
Thực ra, tất cả mọi người trong quân khu cũng đều thắc mắc, rốt cuộc vì sao cậu ta lại yêu đuôi đên vậy.

Hê nhắc đên Tướng quân Côn Luân, cậu ta lại ngất xỉu.

Lần này, còn chưa nhắc tới mấy chữ “Tướng quân Côn Luân”, cậu ta đã ngắt rồi.

Tiêu Nhược Mai cũng rất lo lắng, nhìn người đại diện quân khu rồi trực tiếp hỏi: “Đồng chí, tôi hỏi chút, vậy Vương Đằng còn có cơ hội tham gia trại huấn luyện đặc biệt nữa không?”
“Đương nhiên là không rồi.

Cậu ta ngất xỉu ngay trước mặt Tướng quân Côn Luân, thực sự đã xúc phạm đến uy nghiêm của ngài ấy.

Thiếu tướng Thanh Long rất tức giận, đừng nói là quay lại trại huấn luyện, e rằng cả tương lai sau này của cậu ta có lẽ cũng chẳng còn chút hy vọng nào.” Đại diện quân khu tiếc nuối nói.


“Như vậy, đúng là chẳng giữ thể diện cho Tướng quân Côn Luân chút nào.

Cậu ta cũng thật to gan.” Một người lên tiếng chế nhạo.

Tiêu Nhược Mai và Triệu Học Thành vừa nghe thấy chuyện này, lập tức đỗ mò hôi lạnh, vô cùng lo lắng cho số phận của Vương Đẳng.

Xúc phạm tướng quân Côn Luân?
Đừng nói đến hai người bọn họ, ngay cả hai gia đình họ Tiêu Diệp Quân Lâm đang đứng trước mặt anh, nhưng lời nói cũng đã tới môi rồi, vậy mà không thể thốt ra được.

Những điều lệ quân đội bảo mật thế nào vẫn còn hiện rõ trong đầu anh ta.

Nếu anh ta dám tiết lộ về danh tính thực sự của Tướng quân Côn Luân, cũng chính là đã làm lộ bí mật quân sự, mức độ phạm tội cực kỳ nghiêm trọng.

Thấy phản ứng lạ của Vương Đẳng, cả Tiêu Nhược Mai và Triệu Học Thành cũng Một ý tưởng nảy ra trong đầu họ: “Không phải Diệp Quân Lâm chính là Tướng quân Côn Luân đấy chứ?”
Bởi vì quả thực, họ đã nhìn thấy một người rất giống Diệp Quân Lâm trong xe.

Nghĩ vậy, ai nấy đều căng thẳng nhìn Vương Đằng, đợi chờ anh ta tiếp tục nói.

Nhưng cuối cùng, câu trả lời mà họ nhận được từ Vương Đằng lại chỉ là: “Tướng quân Côn Luân… ngài ấy, là thần tượng của cháu.


Thực sự thể chất và tinh thần của cháu cũng không được tốt, khi thấy ngài ấy, vì quá hồi hộp mà ngắt đi.

Điều này cũng khiến cháu vô cùng xấu hỗ.”
Tiêu Nhược Mai hít một hơi dài, cảm thấy bớt một mối lo ngại: “Ò, ra vậy.

Dì còn đang sợ hãi, tự nghĩ ra rằng Diệp Quân Lâm chính là Tướng quân Côn Luân.”
“Không sao, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, không tham gia trại huấn luyện đặc biệt nữa.” Tiêu Nhược Mai an ủi Vương Đằng.

Triệu Học Thành liếc mắt nhìn Diệp Quân Lâm, hỏi Vương Đẳng: “Vậy, Diệp Quân Lâm kia, cháu có thấy hắn ta ở trại huấn luyện hay không?”
“Có thấy.” Vương Đằng liếc nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ mặt phức tạp, sau đó trả lời.

“Cái gì, cậu thực sự tới đó?” Tiêu Nhược Mai lại cảm thấy không thể tin được, cau mày nói với Diệp Quân Lâm.

“Dì, chú, hai người đưa cháu về phòng được không? Cháu thực sự cần được nghỉ ngơi.” Vương Đằng nói, giọng khổ sở..


Bình luận

Truyện đang đọc