CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Thông qua điều này, Trịnh Tiêu Kỳ lập tức liên tưởng, cái người mà tặng cô ta dây chuyền phải chăng là người có quan hệ với tập đoàn Tam Hưng?
Thậm chí người đó chính là người mà Tập đoàn Tam Hưng phái đến?
Đúng rồi!
Sao Diệp Quân Lâm vẫn chưa tới?
Anh ta đã để mát quá nhiều thời gian.

Nghĩ tới đây, Trịnh Tiêu Kỳ lập tức gọi điện thoại cho Diệp Quân Lâm.

“Anh đã tới chưa?”
Trịnh Tiêu Kỳ hỏi.

“Tới rồi, trên đường kẹt xe! Tôi tới ngay đây!”
Diệp Quân Lâm nói.

“Anh đến thì thật mừng quá!”
Trịnh Tiêu Kỳ cười nói.


“Tôi sẽ ăn mặc long trọng tới tham dự hôn lễ của cô, tôi cũng tới với lễ nghi cao nhất!”
Diệp Quân Lâm thật lòng coi cô như em gái, suy cho cùng thì lúc nhỏ cô vẫn luôn đi phía sau anh.

Màu xanh quân đội.

Sau khi được Lý Tử Nhiễm nhắc nhở, Diệp Quân Lâm cư xử rất cẩn trọng.

Rất nhanh, mấy chiếc xe quân đội dừng ở cổng sơn trang.

“Cạch cạch cạch..”
Hai đội quân sĩ cạch cạch cạch tiến vào hội trường hôn lễ, sau đó đứng hai bên dọc theo thảm đỏ.

Cảnh tượng bắt ngờ này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

Trịnh Tiêu Kỳ đỏ mắt mong chờ nhìn về phía cửa.


Chỉ thấy mấy người xuất hiện ở cửa đều mặc quân trang.

Trong vòng vây của máy người đó, một bóng người hiên ngang xuắt hiện.

Một thân quân phục màu xanh, năm sao trên vail
Trong giây phút hai hàng quân sĩ tiền vào, hô hấp của mọi người đều ngưng trệ, ánh mắt như đông cứng lại.

Ngay cả Lee Jae Shik và Park Chun Shin cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt cứng lại.

Hôm lễ đang êm đẹp sao lại có quân sĩ xông vào.

Lúc này, mọi người ở hôn lễ đứng lên, xôn xao nhìn ra ngoài cửa.

Kể cả đám người Chu Ngọc Hằng.

Bọn họ biết rõ người tới là ai sao?
Người nhà họ Diệp quét sạch khói mù trước đó, lộ ra ý cười.

“Cuối cùng đã tới!”
Ở cuối tầm mắt, xuất hiện một người mặc trang phục quan quân..


Bình luận

Truyện đang đọc