CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Trịnh Văn Viễn biết rõ chọc giận Diệp Quân Lâm sẽ có kết quả gì.

Tiếc rằng người nhà họ Trịnh lại không hiểu được.

Anh lại không thể làm chuyện trái kỷ luật, thân phận của Diệp Quân Lâm là bí mật tối cao, nhất định phải giữ kín.

“Muốn tôi đi cũng được, nhưng phải trả lại công bằng cho nhà họ Trịnh.” Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.

“Ông bà nội, rốt cuộc ông bà đã làm gì vậy?” Trịnh Văn Viễn hỏi.

Ngay sau đó, anh ta đã tìm hiểu rõ tình huống, vội kêu lên: “Ông bà nội, phải trả lại công bằng cho Từ Nhiệm, không thì chuyện này sẽ không xong đâu.

Cứ giao cho cháu xử lý”
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thăng liếc nhau.

Họ sợ Diệp Quân Lâm làm to chuyện nên chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.

“Phải viết bằng giấy trắng mực đen, còn phải dùng con dấu!” Diệp Quân Lâm nói.

“Cậu đừng quá đáng!” Ngô Thị Lan kêu lên.

“Bà nội, nghe lời cháu, viết đi.” Trịnh Văn Viễn lập tức nói.


Cuối cùng, Ngô Thị Lan bị buộc bất đắc dĩ phải viết hai tờ trình, xem như hoàn thành lời hứa hẹn với Lý Từ Nhiệm lúc trước.

“Còn phải xin lỗi.” Diệp Quân Lâm nói.

“Làm càn! Thật quá mức!” Ngô Thị Lan đương nhiên không chịu đồng ý, cảm thấy tôn nghiêm bị giãm đạp.

“Ông bà nội, cứu cháu…” Trương Văn Thống rên rỉ, cảm thấy cánh tay mình sắp bị gấy.

“Được rồi Từ Nhiệm, bà có lỗi với cháu, bà nói lời xin lỗi cháu.” Cuối cùng, Ngô Thị Lan vẫn phải nói xin lỗi Lý Từ Nhiệm.

“Bà ngoại, cháu không muốn có lần thứ hai, cháu tôn trọng bà đấy.” Lý Từ Nhiệm nói.

“Cháu…” Ngô Thị Lan tức sôi máu.

Đối với bà ta, hôm nay là ngày sỉ nhục nhất, bà ta sẽ ghi nhớ mãi.

Nào ngờ chuyện còn chưa kết thúc.

Trịnh Văn Viễn nói tiếp: “Bà ngoại, cháu cảm thấy phải trả lại công bằng cho anh rể chuyện chỉ phiếu.”
“Hả? Trịnh Văn Viễn, cháu… Ngô Thị Lan sốt ruột.

Trịnh Văn Viễn đưa người hầu lão Trương tới: “Ông nói rõ về chuyện chỉ phiếu đi, nếu không tôi sẽ đưa ông vào ngục giam.

Tôi đã có bằng chứng rồi!”

Lão Trương chỉ có thể giải thích rõ ràng: “Chi phiếu là do tôi lấy, không liên quan gì tới cậu Quân Lâm.”
“Hầy! Đúng là nghiệp chướng!” Ngô Thị Lan cảm thấy mất hết thể diện, nhưng lại không có cách giải quyết nào.

Từ nay về sau, bà ta không thể nào đối mặt với Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm được nữa.

Lấy lại trong sạch cho Diệp Quân Lâm, Lý Từ Nhiệm đương nhiên vui mừng.

Cô không ngờ người nhà họ Trịnh đã từng làm chuyện tương tự như thế rồi.

“Ông ngoại, bà ngoại, hai người thật quá đáng.” Lý Từ Nhiệm nói.

“Ông bà chỉ muốn tốt cho cháu thôi.

Sớm muộn gì cháu cũng sẽ hiểu.” Trịnh Quốc Thắng nói.

Cuối cùng, Lý Từ Nhiệm và Diệp Quân Lâm hài lòng rời khỏi nhà họ Trịnh.

Diệp Quân Lâm nói: “Sau này không ai có thể bắt nạt em.

Kẻ nào dám bắt nạt em, em cứ nói với anh.”
Nhà họ Trịnh lặng ngắt như tờ.

Hôm nay thật sự là mất hết mặt mũi, thế mà lại bị Diệp Quân Lâm chèn ép.

Đây là điều mà nhà họ Trịnh không thể chấp nhận được nhất.

Nhìn Trương Văn Thống bị đạp gãy hai chân, nhà họ Trịnh đều nổi trận lôi đình.

Ngô Thị Lan âm trầm nói: “Không được, tôi không thể nuốt được cục tức này!”
“Đúng, nếu nuốt cục tức này thì nhà họ Trịnh không thể ngóc đầu dậy được!” Nhà họ Trịnh đều vẻ mặt dữ tợn..


Bình luận

Truyện đang đọc