CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Chương 1804:

Đám Bạo Long vừa mới giao chiến với họ, ngoại trừ Tứ Đại Ma Đầu ra thì bọn họ cũng chỉ đánh ngang cơ với đám cao thủ này mà thôi.

Đây chẳng phải là đang nói Diệp Lâm Quân có thể giết chết mười sáu cao thủ của bốn đội bọn họ chỉ trong một cái chớp mắt à, cũng quá là đáng sợ rồi đấy?

Mới nấy bọn họ còn nói người ta là cục nợ đây này!

Ai mà ngờ được bọn họ mới chính là gánh nặng, là đồ vô dụng!

Không có Diệp Lâm Quân, nhiệm vụ của bọn họ nhất định sẽ thất bại. Bây giờ có anh ở đây, tức là vẫn còn một tia hy vọng.

“Không hổ là Chiến thần Côn Luân, thật sự rất tài giỏi. Nhưng bọn ta ăn muối còn nhiều hơn mi ăn cơm đấy! Mi dùng cái gì đến đánh với bọn ta đây?”

Mỗi người trong Tứ Đại Ma Đầu đều là cường giả cấp tông sư gần trăm năm, cấp bậc cũng tương đương với sự tồn tại của bốn vị Quỷ Kiếm của Đảo Đông Ca.

Anh có thể giết được một Quỷ Kiếm, bốn người cũng có thể giết!

“Nhanh chóng xử lý Chiến thần Côn Luân, mang đồ vật quay về. Chỗ này không thích hợp ở lâu!” Bá Đao Vương Huỳnh Minh Thạc trâm giọng nói.

“Giết!”

Bốn người đều cử động.

Bá Đao Vương Huỳnh Minh Thạc cầm một thanh đao lớn nặng mấy trăm kí, thoải mái năm lấy, chém xuống một đao.

Kẻ Đồ Sát Vạn Người Phùng Bách Nghiêm tung ra hai nắm đấm sắt, chiếc xe đã bị nện thành sắt vụn.

Độc Diêm La và Ám Khí Kỳ Tài đều không ra tay.

‘Ầm Diệp Lâm Quân không hề né tránh, cũng vung ra một nắm đấm, mạnh mẽ va chạm với nắm đấm sắt của Phùng Bách Nghiêm.

“Rắc rắc!

Đột nhiên, một luồng khí lực đáng sợ xuyên qua cánh tay của Phùng Bách Nghiêm, đánh thẳng vào thân thể.

“Phụt!” Phùng Bách Nghiêm hộc máu, thân thể bay ra ngoài.

Khí lực từ nắm đấm vừa rồi của Diệp Lâm Quân đã trực tiếp đánh nát nội tạng của lão ta.

Phùng Bách Nghiêm rơi mạnh xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Bá Đao Vương Huỳnh Minh Thạc nâng đao.

lớn chém xuống. Nào biết Diệp Lâm Quân không thèm tránh né, nâng tay chặn trước người.

“Rầm!’ Một âm thanh trầm đục vang lên, đao.

lớn bị phản lực bật ngược lại.

“Ôi!” Nhất thời, tất cả mọi người đều phải hít sâu một hơi.

“Đáng sợ quá, thật sự rất đáng sợi”

“Đao thương bất nhập? Đây là thể chất gì vậy chứ? Có thể gọi là nghịch thiên luôn rồi ấy nhỉ?

Một thanh đao nặng mấy trăm ký, sắc bén vô cùng. Ấy thế mà lại chẳng thể gây ra một chút tổn thương nào cho Diệp Lâm Quân?

Ngay cả Huỳnh Minh Thạc cũng ngây ngẩn cả người.

Cây đao này của lão ta là dùng kim loại cực kỳ cứng rắn rèn ra, vậy mà không thể khiến Diệp Lâm Quân bị thương dù chỉ là một chút? Này là kinh khủng đến mức nào chứ?

Khi Huỳnh Minh Thạc định chém đao thứ hai, lại phát hiện không thể nhấc đao lên nổi, giống như là bị cả chục ngàn tấn cân nặng đè lên vậy.

Chỉ thấy năm đấm của Diệp Lâm Quân đặt trên thân đao.

“Oành “Rắc rắc!

Càng đáng sợ hơn, đó là Diệp Lâm Quân chỉ đấm một cái lên thân đao thôi, thanh đao đã gấy thành hai nửa.

“Đậu má?”

Mấy người Bạo Long thực sự muốn khùng luôn rồi. Cái ñầy cũng quá là nghịch thiên rồi!

“OànhƑ Diệp Lâm Quân cầm nửa thanh đao lên, mạnh mế nện một phát lên đầu Huỳnh Minh Thạc, khiến lão ta chết ngay tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc