CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Lý Tử Nhiễm cũng lo sợ đối phương gây sự.

Thế nhưng Lão Cửu lại cười ha hả nói: “Chào Lý Tử Nhiễm tiểu thư, Lý Văn Uyên tiên sinh, người ta thường gọi tôi là Lão Cửu.

Hai hôm nay tôi gây phiền phức cho mọi người rồi, tôi thật sự vô cùng áy náy.

Vì vậy suốt đêm tôi sửa lại hết những thứ bị tháo ra, hơn nữa sau đó hơn 200 anh em trợ thủ của tôi sẽ do hai người tùy ý sai bảo, cho đến khi làm xong.

Còn về hệ thống xả thải tôi sẽ quyết định.

Đúng rồi, chúng tôi nhất định không lấy tiền công.”
Tặng tận 200 công nhân miễn phí?
Người nào cũng đều là lưu manh.


Bước đi này đúng là không ai hiểu nỗi Nhưng mà Lý Tử Nhiễm cũng chỉ có thể chấp nhận.

Buổi tối về nhà, Lý Tử Nhiễm hỏi dò.

“Thật ra anh và Lão Cửu từng ở chung trong tù, quan hệ cũng không tệ lắm, chắc ông ta cũng nễ mặt anh.” Diệp Quân Lâm giải thích.

Ban ngày Lý Tử Nhiễm đã điều tra qua, Lão Cửu đúng là từng ngồi tù, cũng đúng là ở tù chung với Diệp Quân Lâm.

“Sau này bớt qua lại với người như vậy đi.

Những người anh quen trong tù cũng không thể coi là mối quan hệ gì được.

Năm trăm vạn này anh cũng mượn người ở trong tù à?”
Lý Tử Nhiễm mau chóng nghĩ tới nguôn cơn của 500 vạn.

Diệp Quân Lâm không còn gì để nói: “Ừ, đúng là vậy.”
“Được, chờ em lấy được tiền, mau chóng trả 500 vạn này lại.”
Thái độ của Lý Tử Nhiễm có vẻ hơi cứng nhắc.

Trong biệt thự trên núi Diệp gia.

Diệp Kiện Sâm tập hợp tất cả người Diệp gia lại.

Diệp Nhất Long kích động nói với mọi người: “Thời gian này con đã điều tra rõ ràng rồi, đằng sau Diệp Quân Lâm là Lão Cửu, năm đó vì chém người nên vào tù, ở tù chung với Diệp Quân Lâm, ra tù một năm trước.


Vừa khéo là Tam gia cũng phải nghe lời Lão Cửu này.”
“Mọi người biết không? Tay sai của Lão Cửu thế mà lại làm việc ở công trường của Lý Tử Nhiễm.”
Diệp Kiện Sâm cười nói: “Lần này điều tra rõ ràng rồi, hóa ra đằng sau Diệp Quân Lâm chính là Lão Cửu.”
Lý Mộng Nguyệt dè dặt hỏi: “Ông à, tên Lão Cửu này lợi hại lắm à?”
“Cũng khá vai vế, người ta có nói câu thế này, nam Tiểu Đỗ, bắc Lão Cửu, Thập Tam Thái Bảo không có kẻ địch.”
“Nhưng mà Lão Cửu cũng không phải lợi hại nhất, lợi hại nhát là Đỗ Việt Sinh, biệt danh là Tô Hàng Vương, ý là gã là vua của Tô Hàng… Thập Tam Thái Bảo giờ cũng là tay sai của gã rồi.

Tay sai cũng phải có vài trăm tay đắm.” Diệp Kiện Sâm nói.

“Vậy ông chúng ta có phải sợ Lão Cửu không?” Lý Mộng Nguyệt hỏi.

Diệp Đông Huy cười khểnh một tiếng: “Chỉ có một Lão Cửu thì là gì đâu? Chúng ta muốn giết tên này quả thật là dễ như trở bàn tay.

Nếu như là Đỗ Việt Sinh chúng ta còn phải nễ.”
Ý giết chóc lướt qua đôi mắt của Diệp Kiện Sâm: “Được, một tháng kỳ hạn mà Diệp Quân Lâm hứa không phải sắp tới à?
Chúng ta có thể sắp xếp xong mọi sự giao thiệp, ông sẽ mời Đỗ Việt Sinh tới, nhìn xem thằng nhãi đó trốn đi đâu?”
“Ha ha ha, chiêu này của ông đúng là cao tay quá.


Đỗ Việt Sinh tới rồi, Lão Cửu chỉ có thể quỳ xuống.”
“Ông đã nghĩ tới gương mặt há hốc miệng của Diệp Quân Lâm rồi đấy.

Ha ha ha…”
Người Diệp gia cười rộ lên.

Bọn họ đã coi Lão Cửu là chống lưng của Diệp Quân Lâm rồi, muốn nhờ Đỗ Việt Sinh lợi hại nhát để chèn ép, có điều bọn họ làm sao biết được thân phận của Diệp Quân Lâm…
Ngày hôm sau, Lý gia sai Lý Tùng Khuê và Trương Tùng tới tìm Lý Tử Nhiễm.

Lý Tử Nhiễm nhìn hai người hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Biệt các người làm sai gì không? Diệp Quân Lâm làm cho trợ thủ của Lão Cửu bị thương, các người chọc giận Lão Cửu, đúng là không thể bót lo được.”
Trương Tùng cười giễu nói: “Vì vậy các người mau đi xin lỗi đi, không thì chuyện này không yên tâm.”
Khóe miệng Lý Tử Nhiễm nở nụ cười trào phúng: “Xem ra những người đấy là các người tìm tới?”.


Bình luận

Truyện đang đọc