Một cuộc điện thoại là giải quyết xong vần đề.
Hai người liếc nhau.
Trong suy nghĩ của họ, người giải quyết vấn đề là ông chủ của tập đoàn Vân Đình.
Chứ không phải Diệp Quân Lâm!
Trong tòa nhà làm việc của tập đoàn Tam Hưng khu vực Tô Hàng.
“Cái gì? Cậu chủ Phác Hải Trần bị bắt đi rồi?”
Vẻ mặt Dư Huy là không thể tin nồi.
“Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu mà dám bắt cậu chủ Phác Hải Trấn đi? Chẳng lẽ không biết thân phận của cậu ấy?”
Dư Huy tức giận.
“Đích thân Phó Học Kiệm bắt!”
Sắc mặt Dư Huy đại biến: “Hả? Ông ấy lại đích thân ra tay.
à?
“Mau đi cùng tôi, bảo lãnh người ra!”
Sau khi Dư Huy tới nơi.
Tiền bảo lãnh là năm triệu!
Dư Huy sửng sốt.
“Dư tiên sinh hiểu cho, dù sao chuyện này ầm ï rất lớn, đồn đại rất không tốt!”
Dư Huy trả tiền không chút do dự.
Cho dù là mười triệu hay một tỷ thì cũng phải thanh toán!
Phác Hải Trấn được bảo lãnh ra.
Nhưng bằng lái đã bị thu hồi và tiêu hủy, xe cũng không được lái.
“Điều tra giúp tôi mấy người, tôi sẽ không tha cho bọn họ!”
Phác Hải Trần lạnh giọng nói.
“Việc này, cậu chủ yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay!”
Dư Huy nói.
“Đưa chìa khóa xe cho tôi!”
Phác Hải Trấn chìa tay ra đòi.
“Không được đâu cậu chủ, cậu đã bị thu bằng lái, trong vòng năm năm không được phép lái xe trong Hoa Hại”“
Phác Hải Trấn giật lấy chìa khóa, cười lạnh nói: “Tôi lái xe không có bằng lái thì sao? Ai dám động vào tôi?”
“Lần này bị bắt coi như tôi xui xẻo! Nhưng phóng mắt cả cái Tô Hàng này, kẻ nào còn dám động vào tôi lần hai?”
Hiển nhiên là Phác Hải Trần rất tức giận.
Tới Hoa Hạ đã máy năm, anh ta chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như này.
“Brừml”
Chiếc xe gầm lên một tiếng rồi phóng đi.
Dư Huy bắt lực thở dài..