Tiêu Quốc Phổ đã mừng một triệu.
Park Chun Shin mừng một mạch mười triệu, điều này khiến cho mấy người Trịnh Uyên Bác vui vẻ cười lớn.
Tổ chức một lễ cưới, lãi hơn hai ba mươi triệu tệ!
Tắt nhiên, còn có sợi dây chuyền tám trăm triệu nữa!
Lời lớn rồi!
Sau khi tất cả mọi người đưa tiền mừng cưới xong, Thắm Họa Mặc – quản lý cắp cao của ngân hàng Tô Hàng tới.
“Hả? Sao cô Thẩm lại tới đây?”
Rất nhiều người ở hôn lễ nhận ra Thẩm Họa Mặc.
Người nhà họ Trịnh kính cẩn ra đón tiếp, sau này còn phải qua lại với ngân hàng nữa.
“Chắc hẳn cô Thẩm cũng tới tham dự hôn lễ của con gái phải không?”
Trịnh Văn Thạc mỉm cười hỏi.
Thẩm Họa Mặc lắc đầu: “Chào cô Trịnh Tiêu Kỳ, tôi thay mặt một vị khách tới đây để đưa tiền mừng! Bởi vì số tiền mà anh ấy mừng quá lớn, cho nên tôi phải đích thân tới!”
“Hả?”
Trịnh Tiêu Kỳ vừa vui vừa sợ.
Số tiền này phải lớn bằng nào đây?
Quản lý cắp cao của ngân hàng đích thân tới làm việc…
“Trước đó cô Trịnh đã nhận được tình yêu thế kỷ rồi đúng không?”
Thẩm Họa Mặc mỉm cười hỏi.
“À? Tôi đã nhận được…”.
ngôn tình ngược
Trịnh Tiêu Kỳ kinh ngạc.
Không ngờ người tặng dây chuyền còn tới đưa tiền mừng nữa.
“Đã tặng quà rồi còn cần mừng cả tiền nữa sao?”
Trịnh Tiêu Kỳ hơi ngại ngùng.
“Cần chứ, chuyện nào ra chuyện đó!”
Thẩm Họa Mặc rút chỉ phiếu ra, thì thầm: “Số tiền mà vị tiên sinh đó mừng tính theo đô la mỹ!”
Khi nhìn thấy một dãy số dài trên tắm séc, Trịnh Tiêu Kỳ sốc đến nỗi suýt thì ngất xỉu.
Trịnh Uyên Bác suýt thì ngất luôn.
Số tiền mừng là hơn tám trăm tám mươi triệu?
Gì mà phô trương thế?
Rốt cuộc người đó là nhân vật nào vậy?
“Ừ, đưa cho cô tắm séc, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!”
Thẩm Họa Mặc và nhân viên ngân hàng rời đi.
Trịnh Tiêu Kỳ run rẩy cầm tắm séc, sau khi xác nhận nhiều lần, số tiền có chín số tám!.