CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Tất cả mọi người của hai nhà Lý Trịnh cũng khóc đến chẳng ra tiếng.

Hỗối hận! Thật sự hối hận muốn chết! "Chúng ta là một đám ngu si! Tại sao không nghe lời trưởng bối nói?" "Tôi hối hân rồi! Nếu cho tôi thêm một cơ hội thì tôi tuyệt đói không rời khỏi Lạc Việt!”

"Ba mẹ ơi con nhớ hai người, nước Chiến Ưng không có gì tốt đẹp cải! Lạc Việt là tốt nhất!”

Trịnh Quân Nga, Lý Ánh Nguyệt, Lý Hồng Hải, Lý Hồng Thắng, Trương Phúc Long, người này nối tiếp người kia quỳ trên mặt đất hối hận khóc ròng!”

Đây là khoảnh khắc tối tăm nhất không có ai giúp đỡ trong cuộc đời của bọn họ!

Tiếp theo bọn họ phải đối mặt với giây phút khó khăn nhất.

"Chạy đi, hu hu.."

Bỗng nhiên trong đám người truyền đến từng trận xôn Xao.

Thì ra có người đến bắt giữ bọn họ.

Loại người không thân phận giống như bọn họ rất thích hợp bị bắt làm khuân vác.

"Chạy đi, chạy đi...”

Một đám người giống như con mồi bắt đầu kiếp sống lưu vong trong khu không người.

Nhưng mà đây chỉ là một số người miêu tả mà thôi. Hôm nay, ở các biên giới của nước Chiến Ưng lần lượt diễn ra từng hình ảnh như vậy.  

Diệp Lâm Quân đem đi hai người đã mang lại sỉ nhục quá lớn cho nước Chiến Ưng.

Bọn họ chỉ có thể lấy này ra để xả giận.

Tất nhiên người Lạc Việt ở nước Chiến Ưng bọn họ không dám động đến.

Những người này đều là người Lạc Việt.

Kẻ bọn họ dám đụng đến cũng là những người tách khỏi quốc tịch Lạc Vi ống như Lý Hồng Thắng.

Khá giống với người của chính bọn họ.

Bọn họ muốn thế nào thì làm thế đó.

Lạc Việt Đông Cảnh.

Một chiếc máy bay trực thăng tư nhân đáp xuống.

Từ trên phi cơ có một người bước xuống, chính là Diệp Lâm Quân.

Anh dân theo hai người.

Hứa Chính Kiệt và..Jefferson.

Tiêu Phong và những người khác tiếp đón Diệp Lâm Quân trở về.

Cho:dù Diệp Lâm Quân còn đeo mặt nạ nhưng mọi người đều biết thân phận của anh.

"Jefferson nên nhốt vào chỗ nào thì cứ nhốt vào nơi đó! Tiếp tục ngồi tù!”

Diệp Lâm Quân ra lệnh.

"Đã rõ! Dẫn người đi!”

Tiêu Phong vung tay lên,..Jefferson lập tức bị mang đi. Anh ta mặt xám như tro tàn.

Anh ta không thể rời khỏi Lạc Việt được rồi... 

Diệp Lâm Quân nhìn về phía Hứa Chính Kiệt, anh lạnh lùng nói: "Hứa Chính Kiệt không có gì để nói, trực tiếp giết đi”

Bình luận

Truyện đang đọc