Rượu mời không uống lại uống rượu phạt Tần Bắc Sơn vừa nói những lời này, sắc mặt của gã đàn ông kia lập tức thay đổi, tức giận nói: “Lão già ngoan cố, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt”
Tần Bắc Sơn cười: “Xin hỏi anh đây muốn gì?”
“Bác sĩ tần nếu không muốn đi, vậy chúng ta tự mình dẫn bác sĩ Tần đi.
Đắc tội rồi”
Ánh mắt của gã đàn ông kia loé lên.
“Đúng vậy, bác sĩ Tần đừng ép chúng ta.
Hơn nữa chúng tôi chỉ mời bác sĩ tới khám chữa bệnh, ông sợ gì sao?”
Một số kẻ khác nhao nhao nói.
Tần Bắc Sơn bướng bỉnh nói: “Không, đây là nguyên tắc của tôi.
Bất cứ ai mời tôi đến nhà khám chữa bệnh tôi đều sẽ từ chối.
Đến bệnh viện tìm tôi, tôi sẽ rất hoan nghênh.”
“Mọi người đều kính nễ ông như thần.
Còn tôi thì cảm thấy ông chẳng khác nào là lang băm.
Cố ý tạo cho mình độ nổi tiếng nhất định rồi ngang ngược.
Ông nghĩ ông thật sự là thần à?”
“Đúng vậy, chúng ta đến mời ông đi khám chữa bệnh là đã nễ mặt ông rồi.
Ông đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt như thế.”
“Ông chẳng qua cũng chỉ là một bác sĩ thối.
Cậu chủ của chúng ta đã nễể mặt ông rất nhiều.”
Nói xong, gã đàn ông đứng đầu nhóm túm lấy Tần Bắc Sơn kéo ông ta ra ngoài.
Triệu Nhã Lan lập tức ngăn cản.
Bốp!
Kết quả một người đá một cước vào bụng Triệu Nhã Lan khiến bà đau đớn không thôi, ngồi trên mặt đất mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Bảy tám người này kéo Tần Bắc Sơn rời đi.
Nhân viên bảo vệ xông lên, kết quả là tất cả đều bị đánh gục nằm rên rỉ không thôi trên mặt đất.
Những người này lên những chiếc xe đỗ gần đó và nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Lúc này Diệp Quân Lâm và đám người Phó Vũ Tường đang thảo luận thì nhận được điện thoại của Lý Tử Nhiễm.
“Quân Lâm, đã xảy ra chuyện rồi.
Vừa nãy có một đám người đánh mẹ sau đó còn bắt ép bác sĩ Tần đi cùng họ nữa”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Quân Lâm nổi trận lôi đình.
“Lý nào lại như vậy chứ!!
Anh lấy điện thoại ra, âm thanh lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: “Chu Tước, lập tức điều tra cho ta ai dám dẫn bác sĩ Tần đi”
Cách đây nhiều thập kỷ trước, thành phố Tô Hàng được sát nhập bởi hai thành phó lớn là Tô Thành và Hàng Châu.
Hiện tại là Tô Hàng thực sự là khu đô thị mới của Tô Thành và Hàng Châu sau khi sát nhập.
Thật ra khu phố cổ của Tô Thành và Hàng Châu ở ngoài rìa trung tâm thành phó.
Nên bọn họ có thể gọi những nơi ngoài rìa này là Tô Thành hoặc Hàng Châu.
Tại thời điểm này, có một trang viên theo phong cách cỗ nằm ở khu phố cổ của Tô Thành.
Nơi này rất lớn, đủ lớn để chứa cả một thị trấn nhỏ.
Có tin đồn rằng thời cỗ đại đây là dinh thự của một vị tướng.
Đặt tên là Phủ tướng quân!
Trong trang viên cứ năm bước là tới một trạm, mười bước tới một đài quan sát.
Có gần hai trăm vệ sĩ canh gác.
Tại đình nhỏ giữa hồ nhân tạo.
Chỗ hai người ngồi.
Một người già và một người trẻ.
Lão già có mái tóc hoa râm, làn da nhăn nheo.
Lão già này tay cầm một chiếc quạt xếp, phía trên đề hai chữ: Tướng quân.
Nhìn là biết đây chính là chủ nhân của trang viên này.
Kỳ thật trước đây trên đường phố Tô Hàng có lưu truyền một câu: “Nam tiểu Đỗ, Bắc lão Cửu, thập tam thái bảo vô địch”
Thậm chí rất lâu trước còn có một câu: “Tô Hàng loạn hay không, tất cả do Tướng quân định đoạt”
Tướng quân Trần Thiên Kiều chính là vua chân chính của thế giới ngầm Tô Hàng.
Vua của Tô Hàng – Đỗ Việt Sinh cũng là môn đồ của Trần Thiên Kiều.
Có thể tưởng tượng được Trần Thiên Kiều có bao nhiêu kinh khủng.
Lão ta mới chính là lão đại số một của Tô Hàng.
Thời điểm Tô Thành và Hàng Châu còn chưa sát nhập, tướng quân Trần Thiên Kiều đã là vua của thế giới ngầm hai thành phố này.
Sau khi sát nhập thành thành phố Tô Hàng, ông tiếp tục ở lại khu phố cổ Tô Thành, bắt đầu sống cuộc sống ẩn dật.
Cho nên tướng quân Trần Thiên Kiều đã dần dần phai nhạt trong trí nhớ của mọi người.
Khi nhắc đến thế giới ngầm của Tô Hàng, mọi người đều chỉ biết vua Tô Hàng là Đỗ Việt Sinh và Thập tam thái bảo thôi.
Người mới đã không còn biết đến sự tồn tại của tướng quân.
Nhưng kỳ thật, tướng quân mới chính là vua của Tô Hàng.
Tô Hàng loạn hay không chỉ cần một mời nói của tướng quân.
Vua Tô Hàng gì gì đó đứng trước mặt tướng quân căn bản không đáng nhắc tới..