"Rầm”
Diệp Lâm Quân gio nắm đấm này lên mặt đất rung chuyển, gió lớn đần dân ngưng tụ, sức mạnh đang ùn ùn kéo đến.
Sắc mặt mấy người Thiên Long thay đổi đáng kể.
Cường giả trong Thiên bảng quả nhiên đủ mạnh.
Ngay cả sắc mặt Huyền Lang cũng thay đổi chóng mặt nhưng anh ta càng trỏ nên hào hứng hơn.
Diệp Lâm Quân càng mạnh mế thì anh ta càng hứng thú. Huyền Lang cũng bắt đầu chuyển công pháp mạnh nhất. Anh ta sẽ đọ cao thấp với Diệp Lâm Quân.
Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, Tây Thiên Vương đột nhiên vội vàng chạy tới.
"Vương, có tin tức."
Cô ấy hét về phía Diệp Lâm Quân.
Cuộc chiến đột ngột bị phá hủy.
Nghe vậy, Diệp Lâm Quân đột ngột thu tay lại, cùng Tây Thiên Vương vội vàng rời đi.
"Lần sau anh sẽ không may mắn như vậy”
Trước khi đi, Diệp Lâm Quân để lại cho Huyền Lang một câu nói.
Huyền Lang tức chết đi được.
“Nghe xem anh ta nói gì? Tôi nghi ngò anh ta không dám nên mới tránh mặt tôi như thế này”
Huyền Lang tức giận nói.
Mấy người Thiên Long nhìn nhau.
“Thật sự là như vậy sao? Anh ta sợ hãi sao?”
Họ không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Sau tất cả, họ luôn cho rằng Diệp Lâm Quân đã giấu Lê Quân chứ không phải bị bắt đi.
"Đi chúng ta đi theo, tiếp tục theo dõi anh ta, để xem anh ta có thủ đoạn gì?" Bên kia, Diệp Lâm Quân đi theo Tây Thiên Vương đến căn cứ Giang Bắc.
"Vương, chúng ta vừa mới nhận được tình báo.
Có người đưa Lê Quân đến một hòn đảo nhỏ ở Đông Hải Lạc Việt, công khai tìm sư phụ cho Lê Quân.
Diệp Lâm Quân cau mày: "Con gái tôi đến lượt người khác Tìm sư phụ sao? Đã được tôi cho phép chưa?”
"Không sai. Đồng thời điều kiện để nhận Lê Quân làm đồ đệ là phải lấy bảo vật ra. Bảo vật của ai giá trị càng cao thì có thể nhận Lê Quân làm đồ đệ”
Tây Thiên Vương vừa nói lời không sợ chết này.
Sắc mặt của Diệp Lâm Quân thay đổi dữ dội.
"Cái gì? Vậy mà cũng nhận được con gái ta làm đồ đệ
sao?”
"Các người đây là đang thách thức điểm mấu chốt của tôi”
Cả người Diệp Lâm Quân lệ khí ngập trời, cả trời đất đầu là một sự xơ xác tiêu điều.
Mọi người xung quanh lập tức khó thở, thậm chí ngạt thở. Lệ khí đáng sợ và sát khí ngập trời.
Sau khi người của Thiên Long đến, họ cảm thấy kinh hãi: "Cái này, cái này... Đây không phải là tà môn ngoại đạo sao? Tà khí đáng sợ.”
Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được lệ khí toát ra từ Diệp Lâm Quân, càng coi Diệp Lâm Quân là ác ma. "Nếu không diệt trừ ác ma này, Lạc Việt sớm muộn gì cũng sẽ đại loạn.”