"Tôi hỏi các anh, các anh dựa vào cái gì mà cướp đoạt đóng băng tất cả tài sản của chúng tôi? Cho tôi một lý dot”
Lý Hồng Thăng đứng dậy.
Trương Phúc Long nói hùa theo: "Đúng, đúng đấy! Gia nhập quốc tịch nước Chiến Ưng các người là do chính các người mời, hơn nữa còn là các người tự sai máy bạy đi đón chúng tôi! Sao có thể tùy tiện tước quốc tịch của chúng tôi chứ? Lý do đâu?”
"Đúng vậy, các người không nói lý lẽ gì cả!
Đuổi chúng tôi đi khỏi thì được, vậy vì lý do gì lại cướp đoạt tài sản của chúng tôi? Các người có quyền gì? Trịnh Quân Nga, Lý Ánh Nguyệt, từng người từng người đều đứng dậy.
Giống như lúc trước đây, nói đạo lý với người ở Lạc Việt. Nhưng bọn họ đã quên.
Chỗ này không phải Lạc Việt.
Bọn họ không có đạo lý gì có thể nói.
"Lý do? Đây chính là lý do! Đánh cho tôi!”
Đám người kia không nói hai lời, trực tiếp đánh tới.
Cho dù nói những người này của hai nhà Lý Trịnh bây giò đều là người học võ, đã sử dụng không ít những thiên tài địa bảo.
Nhưng nước Chiến Ưng là nhắm vào bọn họ, đặc biệt sai cao thủ đến.
Vừa đánh nhau, những người này của hai nhà Lý Trịnh căn bản không chiếm được lợi ích gì.
Cuối cùng bị đánh đập một trận.
Ai nấy đều bị đánh sưng mặt sưng mũi.
Chỗ này có từng con xe tải lớn đỗ lại.
Như từng con chó chết bị bắt lên xe.
Bên trong tất cả đều là những người bị trục xuất.
Mấy tiếng sau, những người này bị vận chuyển đến biên cảnh.
Sau đó cũng giống như đồ bỏ đi, những người này đều bị vứt đi hết.
Đoàn người của Đoàn Hông Hải ở trong đó.
"Mấy người còn dám bước vào một bước thì chúng tôi sẽ quăng hết tất cả các người xuống biển đấy!" Trên đường biên giới có người cảnh cáo nói.
Đám người Lý Hồng Hải nhìn hoang mạc mênh mông vô bờ.
Bọn họ đều ngơ ngác.
Không biết phải đi đường nào.
Bây giờ trên người bọn họ không có đồng nào cả.
Bọn họ không có thân phận.
Bọn họ không thể đi đến bất cứ nơi nào.
Là những tên ở lậu trong những tên ở lậu.
Có thể so sánh với người rừng.
Nhưng ngay ở nửa ngày trước bọn họ còn là kẻ trên người mài "Tôi hối hận rồi! Ban đầu tôi không nên rời khỏi Lạc Việt! Hu hu hu.
Cách đó không xa có người khóc ròng ròng, hối hận đến nỗi muốn đen cả ruột.
"Là do tôi không có não! Tại sao lại rời khỏi Lạc Việt! Lạc Việt tốt biết bao!" "Đúng thế, ở đâu có thể so sánh được với Lạc Việt chứ! Chúng ta bị điên mất rồi!" Càng lúc càng có nhiều người quỳ trên mặt đất hối hận, khóc ròng ròng.