CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Bây giò không phải vấn đề tôi cho mượn không, là thằng nhóc Tân Uyên này muốn tự đến mượn người! Đến lúc đó, tôi không cho mượn không được!”
Diệp Quân Lâm cười cười: “Trước mắt, chiến khu Tây Cảnh vân ở tiền tuyến! Tần Uyên cũng khó khăn, tôi cho hắn ta mượn Bách Thú Doanh dùng chút.”
Thủ trưởng đứng đầu Chiến khu Tây Cảnh, chuyện mãnh hổ chiến trường là Tân Uyên sắp tới đó, không biết ai tiết lộ ra ngoài.

Nhất thời, người chuẩn bị nghênh tiếp nhiều vô kể.

Đã không móc nổi được với chiến thần Côn Luân, thì có thể móc nối quan hệ với thủ lĩnh chiến khu đầu tiên Tây Cảnh cũng không Đây cũng là tướng quân chiến tích hiển hách, vô địch đó chứ.

Ngoại ra, Diệp Quân Lâm thuận lợi lấy được ba trăm tỷ USD, dùng vào việc tạo dựng hạng mục chuyên môn.

Đâu tư phát triển cả Giang Nam.

Đây là một hạng mục cực lón!
Đồng thời cũng chế định ra các chính sách tương ứng!

Tìn này một khi phát ra, các doanh nghiệp ưu tú của tỉnh Giang Nam đến các tỉnh lớn đều sẽ có hứng thú.

Đến cả nhà họ Chí ở Hoa Hải cũng biết tin.

Họ hiểu ba trăm tỷ USD này đến từ đâu hơn bất cứ ai.

Tám tỷ USD trong đó là của nhà họ Chí họ.

Đây là nỗi đau của nhà họ Chí.

“Nhà họ Chí chúng ta buộc phải lấy được hạng mục đầu tư này, thậm chí còn phải đứng vững trong Giang Nam]”
Chí Đông Phương mệnh lệnh.

“Nguyên nhân rất đơn giản, tám tỷ USD này là của nhà họ Chí, các người cố sức lấy được một hạng mục, cứu vẫn tổn thất!

“Ngoài ta, chiến thần Côn Luân cũng rất chú ý tới sự phát triển của Giang Nam.

Chúng ta có chút thành tích cũng tốt.”
Chí Đông Phương phân tích.

“Chúng con đã hiểu ý của người Trước kia, nhà họ Chí không hề coi trọng Giang Nam.

Nhưng bây giờ, biết được nguyên nhân chiến thần Côn Luân, họ cũng phải tạo ra chút cảm giác tồn tại mới được.

“Thời gian này, tôi chuẩn bị lấy danh nghĩa nhà họ Chí để mời chiến thần Côn Luân, tự mình tỏ ý cảm tạ với ngài ấy.”
Trong lòng Chí Đông Phương đã có tính toán.

“Ông, chúng ta có thể mời được chiến thần Côn Luân sao? Cháu từng tra rồi, trước kia có vô số các lời mời từ đại gia tộc, chiến thần Côn Luân cũng từ chối hết.”
Chí Tiềm Long nói sự nghỉ hoặc của bản thân.

“Chúng ta giống họ được sao? Con trai ông là đại tướng trong binh, là cánh tay phải của chiến thần Côn Luân, về công về tư thì chiến thần Côn Luân đều phải gặp chúng ta.”
Chí Đông Phương đắc ý..


Bình luận

Truyện đang đọc