CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Diệp Quân Lâm ơi Diệp Quân Lâm, anh còn không hiểu tình huống của mình bây giờ đấy à? Là anh đang yêu cầu tôi, thế mà sao lại thành anh cho tôi cơ hội rồi đây?”
“Anh có bị ngu không vậy? Ha ha ha…”
“Được, cơ hội cũng đã cho cô rồi, là tự cô không biết quý trọng lấy.”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

Vương Mỹ Kỳ nỗi đóa, lạnh lùng gằn: “Thế thì tôi đây cũng nói cho anh biết, bây giờ dù cho anh có quỳ xuống liếm giày tôi, uống nước rửa chân của tôi, thì tôi cũng không cho anh cơ hội làm lại đâu!”
“Anh chờ đói”
Sau khi cúp điện thoại, trong mắt Diệp Quân Lâm lóe lên sát ý thoáng qua.

*Vợ, cho anh thêm một ngày, anh đảm bảo sẽ giải quyết sạch sẽ.”
Diệp Quân Lâm nói.

“Sao? thế anh lấy cái gì mà giải quyết?”
Lý Tử Nhiễm khó mà tin được.

“Dù sao em cứ chờ đấy đi, chắc khoảng chiều mai là chấm dứt hết.”
Đến tối, bên phía đài truyền hình lại phát tán thêm một tin nặng ký khác: Sáu năm trước, tập đoàn của Diệp Quân Lâm xuất hiện rất quái dị, phá hoại thị trường, chém ngang chém dọc khiến vô số người lâm vào hoàn cảnh thất nghiệp.


Rất nhiều công nhân của tập đoàn nhanh chóng bị máy móc thay thế, trong một năm dự đoán công nhôn tập đoàn của Diệp Quân Lâm thất nghiệp lên đến ba mươi ngàn người.

Đầu sỏ mọi chuyện chính là Diệp Quân Lâm!
Sau khi tin tức này bị truyền đi, Đám người Lý Tử Nhiễm muốn phát điên.

Chuyện vẫn tiếp tục bành trướng ư?
Mắu chốt là tin tức này cắt câu lấy nghĩa!
Đây là sự phát triển bình thường của ngành nghè, tại sao lại quy kết mọi hậu quả về Diệp Quân Lâm chứ?
Tập đoàn Quân Lâm với kỹ thuật tiên tiến, lợi nhuận làm ra thu về bao nhiêu, các kỹ thuật lạc hậu kia hoàn toàn không có cửa để so sánh.

Nhưng sau khi tin tức công bố ra bên ngoài, những người thất nghiệp kia chắc chắn sẽ nghĩ rằng là chính Diệp Quân Lâm hại bọn họ!
Diệp Quân Lâm chính là tội phạm hàng đầu tại Tô Hàng này!
Vô số người liên kết lại với nhau, hòng muốn đánh đổ người tên Diệp Quân Lâm, đuổi anh ta ra khỏi Tô Hàng này.

Thậm chí, có thể đoán được Diệp Quân Lâm chắc chắn sẽ bị đe dọa về tính mạng.

Bởi vì hội nghĩ đầu tư phát triển, cho nên mật độ chú ý đến điểm nóng tin tức cũng theo thế cao hơn.

Chính thế, nên đám người Diệp Quân Lâm càng áp lực hơn nữa.

“Chồng à, hay là chúng ta rời khỏi Tô Hàng tránh bạo trước đi, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp đâu!”
Lý Tử Nhiễm sợ hãi.

Diệp Quân Lâm thế nhưng lại cực kỳ bình tĩnh: “Vợ cứ yên tâm đi, không sao đâu! Trước chiều mai mọi chuyện sẽ được giải quyết!”
Giờ phút này đây, trong một khách sạn năm sao nào đó.

Tô Triệu Long và Vương Mỹ Kỳ ngủ cùng nhau trên chiếc giường lớn, bọn họ đang để ý phần tin tức.

“Ha ha ha, cưng à, em làm tốt lắm! Ngay mai chắc chắn Diệp Quân Lâm phải cút khỏi Tô Hàng rồi!”
Tô Triệu Long cực kỳ hài lòng.

“Đúng thế, sử dụng đám công nhân thất nghiệp này để đuổi Diệp Quân Lâm đi, dù là chính phủ cũng không thể can thiệp vào được!”

Vương Mỹ Kỳ nép minh trong lồng ngực Tô Triệu Long, cười khẽ.

Tô Triệu Long lại gọi một cú điện thoại.

“Mấy người chú ý kỹ hành tung của Diệp Quân Lâm cho tôi, chỉ cần anh ta rời khỏi Tô Hàng, lập tức chém đút lìa tứ chỉ anh tai”
“Ha ha ha… Đến khi đó cậu Tô nhớ cho em đến xem chút nha.

Em muốn tận mắt nhìn cái vẻ khốn đốn áy của Diệp Quân Lâm!”
Vương Mỹ Kỳ cười duyên, nhào vào ổ chăn.

Tới nữa à!
Tô Triệu Long vẫn còn sửng sốt, mà nào dám chối từ.

Mấy người phụ nữ này đúng là lợi hại.

Cả anh ta hẳn cũng chẳng phải là đối thủ nữa!
Ngày hôm sau.

Trung tâm triển lãm Tô Hàng đang cực kỳ náo nhiệt.

Hơn cả ngàn xí nghiệp chen chúc đến tham dự.


Cái được gọi là hội nghị đầu tư phát triển quy mô lớn nhất Tô Hàng.

Vương Mỹ Kỳ và đồng nghiệp đã chen vào trong trung tâm triển lãm từ sớm.

“Mỹ Kỳ, trọng trách hôm nay nặng lắm đấy.

Vừa phải phụ trách nội dung buỏi hội nghị, còn phải phỏng vấn Lãnh đạo Diệp nữa!”
Sếp lớn đài truyền hình còn đặc biệt đến hỏi han.

“Ha ha, xin cứ yên tâm.

Tôi nhất định hoàn thành xong nhiệm vụ!”
Vương Mỹ Kỳ bắt đầu trang điểm, nhắc lên tinh thần sung mãn xông pha.

Những người khác đều ngưỡng mộ nhìn ả ta.

Dù sao đây chính là người duy nhất được phép phỏng vấn Lãnh đạo Diệp đấy!”.


Bình luận

Truyện đang đọc