CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Cả nhà các người có gì mà bất mãn chứ?”
Đám người vừa ngồi vừa châm chọc.

Nâng cái danh chịu tội ngồi tù thành vinh dự của gia tộc.

“Hành hình!”
Quản gia hô to một tiếng, tên cao lớn giơ roi lên, vung mạnh tạo nên một trận gió, liền muốn đánh xương.

Chí Nam Yên sợ đến cơ thể cũng phát run.

Một roi này mà xuống, chắc chỉ còn nửa cái mạng.

Rầm!
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, bên ngoài đột nhiên có một viên gạch ném tới.


Chuẩn xác trúng mặt tên cao lớn…
Tên cao lớn vội né, nên một roi này không vung vào người Chí Nam Yên.

Viên gạch rơi xuống, đập vào đất phát ra tiếng vang, dọa đám người giật nảy mình.

Một giây sau, một bóng người đi tới.

“Có phải tôi đã nói với mấy người là Diệp Quân Lâm này bảo vệ Nam Yên không?”
Nương theo tiếng nói, Diệp Quân Lâm bước vào giữa sân.

“Ai động vào một sợi tóc của con bé, tôi sẽ lấy mạng kẻ đó!”
Ánh mắt bá đạo của Diệp Quân Lâm quét một lượt toàn trường.

Mấy chục giây sau, mọi người mới phản ứng lại.

“Cái gì? Diệp Quân Lâm? Anh ta chính là Diệp Quân Lâm?”

Rất nhiều người ở đây đều chưa thấy mặt Diệp Quân Lâm nên không khỏi kinh ngạc.

Nhất là đám người Chí Đông Phương, họ cẩn thận quan sát Diệp Quân Lâm.

Chí Đông Phương theo bản năng nói: “Cũng được thừa hưởng gen tốt từ ba mẹ nó đấy!”
Chí Nam Yên nhìn Diệp Quân Lâm tới cũng giật nảy mình.

“Anh Lâm Lâm đi nhanh đi, anh tới đây làm gì?”
Chí Nam Yên nóng nảy nói.

Cô và Lý Từ Nhiệm giống nhau, đều rất hiền lành.

Không muốn Diệp Quân Lâm vì mình mà có chuyện.

“Nam Yên em yên tâm, có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em cải!”
Diệp Quân Lâm cười nói.

“Xem đi, đến lúc này mà Chí Nam Yên còn giúp người ngoài, cô ta tuyệt đối là kẻ phản bội gia tộc!”
“Đúng, thứ đàn bà xấu xa!”.


Bình luận

Truyện đang đọc