CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Ha ha ha, thật buồn cười quá đấy! Còn có người dọa được nhà họ Tô này cơ à? Tôi sẽ đợi xem, tương lai giang sơn Tô Hàng này chắc chắn nhà họ Tô của tôi chiếm lấy một nửa!”
Tô Triệu Long tất nhiên sẽ chẳng thèm bận lòng câu nói của Vương Mỹ Kỳ.

Một tuần diễn ra hội nghĩ đầu tư phát triển đã kết thúc mỹ mãn.

Rất nhiều công ty nước ngoài bỏ vốn đầu tư cực kỳ lớn, cùng nhau phát triển Tô Hàng.

Đây cũng là điều là Diệp Quân Lâm mong muốn nhìn thấy.

Nhưng anh lại nghe được, các gia tộc lớn ở Quảng Châu đang cưỡng chế thu mua các doanh nghiệp cỡ vừa và nhỏ ở Tô Hàng, vài ngày qua đã thâu tóm không ít.

“Diệp tiên sinh, nên làm sao đây ạ? Có cần ra tay ngay lập tức không?”
Bên phía nhà họ Tiêu hỏi ý.

Diệp Quân Lâm lắc đầu không đồng tình: “Tạm thời hãy khoan đi đã, chờ cho bọn họ bành trướng thật rộng, khi ấy ra tay cũng không muộn! Đã đến Tô Hàng, thì phải vì Tô Hàng ra sức cống hiến chứ.”

Mọi người trông thấy khóe miệng Diệp Quân Lâm nhếch lên thì tất cả đã rõ ý của anh.

Diệp Quân Lâm đang định nuôi thả trước, chờ đến khi bọn họ béo tốt chắc nịch, thì mới khai dao làm tiệc.

Nhà họ Lý tại Quảng Châu.

Khuôn mặt Lý Nhị gia đầy vẻ tang tóc.

Trong khoảng thời gian này, ông ta già đi không ít.

Không báo thù thì không phải là ông ta!
“Sao rồi? Có đồng ý không?”
Lý Nhị gia hỏi.

*Nhị gia, người đó đồng ý rồi, nhưng mà ngài phải tự mình lên đó thỉnh người ấy xuống núi mới được!”
Cao Sơn Tu nói.

“Được! Ta chắc chắn sẽ đi!”
“Nhị gia, tôi hoàn toàn không ngờ rằng ngài mời vị ấy xuống núi đấy!”
Lý Nhị gia hừ lạnh: “Chẳng phải tôi đây bị ép phải làm thế đấy ư? Nếu không, làm sao lại phải mời cho bằng được vị ấy xuống núi chứ?”
“Nói thế cũng phải! Nếu như là người ấy ra tay, thì ông chủ sau màn của tập đoàn Vân Đình có bản lĩnh lớn đến cỡ nào đi nữa, cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi!”
Con người Lý Nhị gia lóe qua tia sát ý: “Đúng thế! Người này chính là vị mà tôi đây kính sợ nhát, không phải một trong những, mà là nhất! Nếu như không phải người này thoái ẩn thì Quảng Châu này làm gì còn chỗ cho tôi lên tiếng? Người ấy mới thật sự là nhân vật lớn đứng đầu tỉnh Giang Nam!”
*Phải, tập đoàn Vân Đình ức hiếp người quá đáng, phải để vị này ra tay đè ép mới được!”
Mấy ngày nay, nhà họ Tô đang không ngừng điên cuồng thâu tóm các doanh nghiệp, đã bành trướng đến một mức độ nhất định.

“Không được! Tổn thương cả đời này của em ba tôi sẽ không bao giờ quên! Cả tập đoàn Đông Thiên cũng phải là của nhà họ Tô tôi!”
Trong mắt Tô Triệu Long lóe lên tia sáng lạnh giá.


Buổi chiều ngày hôm đó.

Tô Triệu Long dẫn theo một nhóm người, khí thế hùng hổ xông vào tập đoàn Đông Thiên.

Lý Tử Nhiễm không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đành tiếp chuyện với họ.

*Lý Tử Nhiễm phải không? Mục đích tôi tới đây ngày hôm nay, rất đơn giản, tôi muốn thu mua tập đoàn Đông Thiên.

Tô Triệu Long tỏ rõ thái độ ngay lập tức.

Lý Tử Nhiễm cũng thẳng thừng từ chi: “Không có chuyện đó đâu.

Tôi vừa mới tiếp nhận công ty chưa được bao lâu.

Công ty cũng đang phát triển ổn định, tại sao tôi lại phải bán ra chứ?”
“Đúng thết Tô tiên sinh đây có phải đã nghe tin tức sai biệt nào không? Tập đoàn Đông Thiên chúng tôi hoàn toàn không có ý định bán ra, tại sao anh lại đến thu mua?”
Những quản lý cấp cao khác cũng rồi rắm nhìn Tô Triệu Long.

Tô Triệu Long cười: “Lý do thì đơn giản thôi, vì nhà họ Tô tôi muốn mua, thì các người nhát định phải bán!”

“Làm gì có đạo lý như thế? Anh đang ép mua ép bán đấy „?
“Thời đại xã hội gì rồi mà còn cái loại chủ nghĩa bá quyền như thế?”
Quản lý cấp cao của tập đoàn Đông Thiên hoàn toàn không đồng ý.

“Đúng, ngang ngược vậy đây! Tô gia tôi đây làm việc ngông cuồng như vậy đấy! Tôi cho các người đúng một ngày, ngay ngày mai tôi sẽ cho người đến thu mua! Nếu như dám từ chối nữa, thì tập đoàn Đông Thiên cứ chờ: ngày bị diệt đi!”
Tô Triệu Long lạnh lùng nói.

“Phập.”
“Phập.”
“Phập.”
“Phập.”
Một tên lính dưới trướng anh ta thuận.

tay phóng ra bốn con đao phóng, hoàn toàn chính xác nhắm thẳng ngay bốn chữ tập đoàn Đông Thiên trên bảng hiệu đính ở vách tường..


Bình luận

Truyện đang đọc