CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Trịnh Văn Thành nói với Lý Từ Nhiệm: “Lý Từ Nhiệm, cô dám phản bội tổ tiên! Cả gan xúi giục người ngoài đánh chúng tôi! Cô muốn ép chúng tôi vứt bỏ tình thân đúng không?”
Lý Từ Nhiệm ngẩng đầu trả lời: “Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng thôi! Là các người cả vú lấp miệng em, đánh người trước.

Chúng tôi chỉ tự vệ thôi!”
“Được lắm!”
“Xem ra cô đã bị Diệp Quân Lâm mê hoặc rồi!”
Ngô Thị Lan tức giận nói: “Công bằng?
Không có! Bà nhắc lại lần nữa, bà chưa bao giờ hứa hẹn với cháu! Tất cả đều là do cháu nói hươu nói vượn! Bây giờ bà ra lệnh cho cháu, mau chóng dẫn kẻ không liên quan này ra khỏi nhà họ Trịnh, đây không phải là chỗ để hai đứa giương oail”
Lý Từ Nhiệm và Diệp Quân Lâm đưa mắt nhìn nhau: “Muốn tôi rời đi cũng được.

Thứ nhất, nhà họ Trịnh phải hứa không được can thiệp vào chuyện của tôi và Quân Lâm.

Thứ hai, phải cho tôi phụ trách dự án 8 tỷ USD kial”
“Đừng hòng! Không có khả năng!”
“Tôi nói cho cô biết, không có chuyện đó đâu!”
Trịnh Quốc Thắng bá đạo nói: “Thứ nhất, dự án 8 tỷ USD là của nhà họ Trịnh, không liên quan gì tới cháu.

Thứ hai, chúng ta sẽ ngăn cản hôn sự của cháu với Diệp Quân Lâm đến cùng!”

Diệp Quân Lâm nở nụ cười: “Tôi đã có cách đòi lại công bằng.”
Anh kéo Trương Văn Thống bước đến trước mặt người nhà họ Trịnh.

“Cậu… Cậu định làm gì?” Đám Ngô Thị Lan đều hoảng sợ.

“Tôi đã nói rồi, giải quyết bằng vũ lực.”
Diệp Quân Lâm cười lạnh.

“Rắc!” Anh đá lên đùi Trương Văn Thống, nhất thời tiếng xương gãy vang lên.

“ÁI” Trương Văn Thống cất tiếng hét như heo bị chọc tiết.

Người nhà họ Trịnh đều hoảng hốt.

“Cậu… Cậu đừng xằng bậy!” Trịnh Quốc Thắng khuyên nhủ.

Diệp Quân Lâm ra tay quá độc ác, họ thật sự sợ hãi.

Diệp Quân Lâm cười lạnh: “Một cái chân khác.”

“Rắc Trương Văn Thống lại cất tiếng kêu thảm thiết.

Người nhà họ Trịnh tim đập thình thịch, càng thêm sợ Diệp Quân Lâm.

“Lý Từ Nhiệm, cô đang làm gì vậy hả? Còn không mau ngăn cản cậu ta!” Trịnh Văn Thành hô to.

Lý Từ Nhiệm lạnh lùng nói: “Nói thật cho mấy người biết, dự án 8 tỷ USD là do anh ấy lấy được.

Điều kiện của anh ấy là để tôi cầm quyền.

Mấy người chỉ tự làm tự chịu thôi!”
“Hả?” Người nhà họ Trịnh đều cả kinh.

“Kế tiếp là cánh tay.” Diệp Quân Lâm cười lạnh lẽo.

“Ông bà nội, cứu cháu với… Cháu không muốn chất…” Trương Văn Thống sợ són ra quần.

“Anh rể, đừng!” Đúng lúc này, Trịnh Văn Viễn đã đi trực về.

Thấy Trịnh Văn Viễn, người nhà họ Trịnh biết người đáng tin cậy đã trở về.

Đám Trịnh Văn Thành lập tức kêu lên: “Văn Viễn, mau đánh tên súc sinh này!
Hắn ta đã đánh không ít người!”
Nào ngờ Trịnh Văn Viễn lại quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm van xin: “Anh rể, mong anh hãy nể mặt em, đừng làm khó nhà họ Trịnh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc