CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

: Họ vừa điều tra được tung tích của Diệp Lâm Quân là ở gần đây, nào ngờ anh lại tự mình đi về phía buổi lễ đăng quang này.

Càng lúc đám người xung quanh lại càng ồn ào hơn, chẳng mấy chốc mà mọi người đã thông báo cho nhau nghe chuyện.Jefferson bị bắt đi.

“Gì cơ? Có người Lạc Việt đến bắt..Jefferson rồi à? Sao lại vậy được chứ?”

Không chỉ có những người khác không tin nổi. Mà ngay cả Hứa Chính Kiệt cũng không thể tin được.

Lạc Việt điên rồi à?

Sao dám làm cả chuyện này?

Trước kia, Hứa Chính Kiệt biết rõ là Lạc Việt không dám làm càn nên gã mới dám gióng trống khua chiêng lên làm nhiều trò như vậy.

Nào ngờ là bây giờ có người đến thật.

Lại còn đến ở buổi

đăng quang, chứng tỏ rằng người này đã cố ý đến đấy vì hắn ta.

Mấy nghìn người ở hiện trường đều đồng loạt nhìn vào. Diệp Lâm Quân,..Jefferson nằm dưới chân của anh đã ngất đi từ bao giờ.

“Tôi khuyên anh, mau thả em trai tôi ra thì tôi sẽ tha cho anh một mạng! Nếu không thì tôi đảm bảo là anh sẽ không thể còn ống mà rời khỏi thuyền Hùng Ưng này đâu!"

Richard uy hiếp.

Diệp Lâm Quân chỉ nhìn liếc anh ta, rồi quay sang nhìn chăm chằm vào Hứa Chính Kiệt.

“Hứa Chính Kiệt, đến lượt mày rồi, mày có thoát nổi không?”

Diệp Lâm Quân lên tiếng hỏi.

“Đoàng!”

Hứa Chính Kiệt cảm thấy cả người mình run lên, da đầu cũng rợn hết cả lên.

Cảm giác sợ hãi mà trước giờ hắn ta chưa bao giờ từng cảm nhận xông thẳng lên đầu.

“Hứa Chính Kiệt, mày phản bội tổ quốc, lại còn dùng vũ khí để giết chết vô số đồng bào, mày có biết tội của mình không?

“Mày còn muốn tự xấy dựng một đất nước?

Mày làm được à? Ngoan ngoãn quay về Lạc Việt với tao để đền tội đi!”

“Người nào dám phản bội Lạc Việt thì giết không tha!” Những câu nói của Diệp Lâm Quân.

Bé Quân giống như tiêng sấm vang lên bên tai tất cả những người ở đây.

Hứa Chính Kiệt bị dọa đến mức cả người lảo.

đảo, suýt nữa thì ngã khụy xuống đất.

Những người đã từng là công dân của Lạc Việt nghe những câu này xong cũng run lên, họ cảm giác như đây chính là kết cục của họ vậy.

Diệp Lâm Quân kéo lấy..Jefferson, đi thẳng về phía Hứa Chính dưới ánh nhìn soi mói của mấy nghìn người.

Những người đứng hai bên đều run lên vì sợ, nhất là những người như Lý Hồng Hải, Đoàn Hông Phúc, Lý Hồng Thắng.

Lúc Diệp Lâm Quân nhìn thấy mấy người đó, anh cũng hơi bất ngờ, những người này cũng ở đây? Họ cũng là đám bán nước?

Vốn dĩ anh còn nể mặt Lý Từ Nhiệm mà nhắm một mắt, mở một mắt với đám người này.

Vậy mà bây giờ đám người này lại dám phản bội Lạc Việt. Lũ phế vật!

“Hả?”

Đám người Lý Hồng Hải chỉ thấy lòng mình lạnh run lên.

Bình luận

Truyện đang đọc