CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Vậy tôi nói là tám giờ, còn ba phút nữa, người đâu? Sao hả? Lời tôi nói không có tác dụng gì phải không?”
Lữ Chiến chợt nâng cao giọng, dọa Trương Nghiệp Phi sợ tới mức quỳ xuống.

“Cậu Chiến, để tôi lập tức hỏi bọn họ đang ở đâu?”
Trương Nghiệp Phi lập tức gọi điện thoại.

“Cái thằng vô dụng này, mày đang ở đâu hả? Người đâu rồi?”
Trương Nghiệp Phi gầm thét.

“Ba, chuyện không thành! Lý Tử Nhiễm có một vệ sĩ nữ cực kỳ lợi hại, cô ta đã đánh bại toàn bộ chúng con!”
“Cái gì? Đánh bại toàn bộ chúng mày?”
Trương Nghiệp Phi kinh ngạc.

“Có chuyện gì?”
Lữ Chiến lạnh lùng hỏi.


“Cậu Chiến, Lý Tử Nhiễm trực tiếp từ chối, còn bảo vệ sĩ đánh người!”
Trương Nghiệp Phi nói.

“Nực cười!”
Trên mặt Lữ Chiến hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Trên đời này không có ai dám từ chối lời mời của tao.

Kẻ nào dám từ chối đều phải chết.”
Lữ Chiến rất phẫn nộ.

Đúng lúc này, Trương Đông Húc dẫn người quay trở lại.

Ai ai cũng mặt mũi bầm dập.

Trương Đông Húc lập tức quỳ xuống trước mặt Lữ Chiến, khóc lóc nói: “Cậu Chiến, cậu phải đòi lại công bằng cho chúng tôi!”

“Nói đi, nói chỉ tiết xem nào.”
Mặt mày Lữ Chiến cực kỳ u ám.

“Cậu Chiến, chúng tôi đi mời Lý Tử Nhiễm theo lệnh của cậu nhưng người phụ nữ kia hoàn toàn không thèm xem cậu ra gì.

Tôi nói ra tên của cậu cô ta còn buông lời sỉ vả.

Chúng tôi tức không chịu được nên ra tay, nhưng bên cạnh cô ta có một vệ sĩ vô cùng lợi hại, đánh bại cả đám chúng tôi…”
Trương Đông Húc thêm mắm dặm muối nói linh tinh một hồi.

Nhưng Lữ Chiến không quan tâm đến tính xác thực của nó.

Có thể chắc chắn là Lý Tử Nhiễm đã từ chối lời mời của anh ta, lại còn đánh người.

Đây chẳng khác nào tát vào mặt anh ta.

“Chúng mày là một đám ăn hại! Đi mời có một người cũng không xong, chúng mày còn có tác dụng gì nữa không?”
Lữ Chiến phân nộ quát tháo.

Vốn tưởng rằng chuyện nhỏ nhặt này không cần anh ta tự mình ra tay..


Bình luận

Truyện đang đọc