CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

” “Hả?” Những lời ông ta nói để cho Diệp Lâm Quân sững sờ.

Xảy ra chuyện gì rồi?” “Vệ binh Viêm Long truyền lệnh tới, để cho chúng tôi hộ tống anh rời khỏi đây, đồng thời không tiếc bất cứ giá nào mà bảo vệ sự an toàn của anh!” “Có một đám người vô cùng mạnh tới giết anh! Vệ binh Viêm Long phái tám mươi nghìn chiến sĩ ra ngoài cũng không thể ngăn cản bọn họ lại được.

” Quản lý ngục giam nói mọi chuyện cho Diệp Lâm Quân nghe.

“Cuối cùng các người cũng đã tới” Trong đôi mắt của Diệp Lâm Quân hiện lên sự lạnh lùng.

“Anh mau rời khỏi đây đi, tôi đã sắp xếp người đưa anh rời khỏi đay rồi!” Quản lý ngục giam thúc giục.

Diệp Lâm Quân lắc đầu rồi nói: “Tôi không rút lui, đúng lúc tôi cũng đang đợi bọn họ.

” “Anh điên rồi sao? Anh chỉ là người bình thường thì làm sao đấu với bọn họ được”

“Bọn họ có cường giả cấp chí tôn, mặc dù tôi cũng không biết chí tôn là cái gì nhưng tóm lại anh nên tranh thủ rời khỏi đây đi! Tất cả thành viên của Vệ binh Viêm Long đều hi vọng anh còn sống!” Quản lý ngục giam thúc giục Diệp Lâm Quân rời khỏi đây.

Anh cười cười rồi nói: “Các người có thể quyết định như thế chứng minh những điều tôi làm vẫn có ý nghĩa.

“Bọn họ nhằm vào tôi mà tới, nếu như tôi rời khỏi đây thì không biết rằng sẽ có bao nhiêu người chết!” Quản lý ngục giam rất sốt ruột: “Chúng tôi cũng hiểu điều đó nhưng bây giò anh chỉ là người bình thường! Hơn nữa kẻ địch còn mạnh hơn Bắc Ma không biết bao nhiêu lần! Anh mau đi đi!” Đúng lúc này, bên ngoài ngục giam số một Nam Cảnh vang lên tiếng nổ.

“Xong rồi, bọn họ tới rồi, bây giờ chúng ta không đi được nữa rồi” Quản lý ngục giam nói với vẻ lo lăng.

Bên ngoài ngục giam số một Nam Cảnh.

Đội quân áo đen gồm ba nghìn người ép xuống, vây quanh nơi này chặt như nêm cối.

Ngục giam số một Nam Cảnh vội vàng đóng cửa chính lại rồi nâng tường lên. Dùng để ngăn cản kẻ địch.

Loại cửa và tường này đều vô cùng cứng rắn, ngay cả pháo cũng không làm nó nổ tung được.

Người bên ngoài không thể nào đánh vào trong.

“Diệp Lâm Quân, anh yên tâm đi, vách tường và cửa chính của ngục giam vững như thành động! Cho dù bọn họ có dùng thuốc nổ cũng không làm được gì, trừ khi có vũ khí hạt nhân!”

Quản lý ngục giam thấy thế thì không kiềm chế được thở phào một hơi, lại còn giới thiệu cho Diệp Lâm Quân biết.

Nhưng chỉ một phút sau thì đã có tiếng nổ lớn như xé rách cả bầy trời!

Vậy mà vách tường và cửa chính của ngục giam bị đánh mở từ bên ngoài.

Thứ mà đạn pháo cũng không làm hỏng được lại bị sức người làm hỏng!

Người ra tay chính là hai người anh của Hắc Long.

Đây cũng chính là sự khác biệt của tông sư và chí tôn.

“Âm ầm!”

Quản lý trừng mắt nhìn lỗ hổng trên vách tường.

“Bọn họ mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng”

“Diệp Lâm Quân đâu, mau ra đây nhận lấy cái chết!” Một tiếng hét vang lên giống như tiếng sấm sét vang lên.

Khiến cho rất nhiều người chảy máu tai, ngã xuống đất lăn lộn trong đau khổ.

Quản lý ngục giam nhìn thấy bảo vệ đều bị tiếng hét này làm bị thương thì ngây ngẩn cả người.

Quá mạnh!

Từ trước tới giờ chưa từng gặp phải kẻ địch mạnh đến thế.

Diệp Lâm Quân cười cười rồi nói các người lâu rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc