CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Mình đã bảo tên nhóc Diệp Quân Lâm kia kiểu gì cũng gây chuyện, các cậu cứ không tin.”
“Đúng vậy, Diệp Quân Lâm là một kẻ súc sinh, cưỡng hiếp chị dâu của mình, suýt chút nữa còn giết cả cha mẹ.”
“Trước đây lúc đi học đã ngông nghênh biết mấy, vừa nhìn đã thấy không phải loại tử tế gì.”
Những điều này là người ta nói khi Diệp Quân Lâm còn chưa đến.

Nhóm người Vương Vũ Bác luôn không thích Diệp Quan Lâm, có thể nói là vì ghen tị tạo thành, nhưng họ không có cơ hội để xả ra, bây giờ đương nhiên không chịu bỏ qua.

“Diệp Quân Lâm à, cậu ngồi trong nhóm con gái làm gì vậy?
Mau tới bàn của bọn mình, để chúng ta nói kĩ xem lúc cậu ở trong tù có những chuyện gì xảy ra chứ.”
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của mọi người vang ầm lên, tất cả đều dùng ánh mắt trào phúng khinh thường nhìn Diệp Quân Lâm.


“Mình còn nghe cậu ra tù chưa lâu, không có công việc cũng đành, còn ở cùng một chỗ với cha mẹ vợ à.” có người cười khểnh nói.

“Mình nghe nói Diệp Quân Lâm đã rơi vào danh sách đen của các công ty lớn ở Tô Hàng, cho dù cậu ta có năng lực hơn cũng không tìm được việc làm, thế nên không có việc là bình thường.” Một bạn nữ nhỏ giọng nói.

Diệp Quân Lâm lúc này mới biết hóa ra mình trong danh sách đen rồi.

Vương Vũ Bác cười nói: “Vậy đi, dạo gần đây công ty mình tuyển bảo vệ, bao ăn ở, 4 ngàn một tháng, dáng người như cậu chắc chắn được nhận.”
Trần Tĩnh Huyên không chịu nổi nữa, không nhịn được mà nói: “Mọi người khỏi cần phải chế giễu Quân Lâm, cậu ấy tự có sự nghiệp của bản thân.”
“Sự nghiệp của bản thân? Hoa khôi Trần chắc không phải cậu bao nuôi cho Diệp Quân Lâm chứ? Vừa hay cậu còn dẫn cậu ta tới đây mà.” Vương Vũ Bác mau miệng nói ngay.

Có điều thấy ánh mắt Trình Lỗi Lạc, anh ta câm ngay lập tức.

“Mọi người đừng bàn tới chuyện này nữa.” Trần Tĩnh Huyên gạt luôn vấn đề này đi.

Mọi người cũng dần dần ngồi xuống, Diệp Quân Lâm không đổi chỗ ngồi, Trần Tĩnh Huyên ngồi ở bên cạnh anh.

Vương Vũ Bác tới cạnh Trình Lỗi Lạc, nhỏ giọng nói: “Lớp trưởng, hoa khôi Trần đúng là si tình quá, Diệp Quân Lâm đã ra thế này rồi còn tốt với nó như vậy, cậu phải nắm chặt lấy đáy.”
Trình Lỗi Lạc cười đều một tiếng: “Yên tâm đi, sao mình có thể thất bại trước một tên tội phạm đang bị cải tạo?”
Diệp Quân Lâm bị người đẹp vây quanh, bên phải anh là người đẹp Lâm Uyễn Du, chỉ đứng sau Trần Tĩnh Huyên.

Lâm Uyễn Du là con nhà giàu lại đẹp điển hình, tài sản trong nhà hơn trăm triệu, dung mạo xinh đẹp, học hành lại giỏi.

Lâm Uyễn Du luôn có hảo cảm với Diệp Quân Lâm, gặp lại anh khiến cô có sự đồng cảm sâu sắc.


“Diệp Quân Lâm chỉ bằng thế này, cậu tới công ty của cha mình làm việc đi, làm cố vấn kĩ thuật, lương căn bản một tháng là 8 ngàn, còn có các loại tiền thưởng nữa.

Không gian phát triển rất lớn.” Lâm Uyễn Du đưa một tắm danh thiếp cho Diệp Quân Lâm.

“Được, cảm ơn.” Lâm Uyễển Du không có ý xấu nên Diệp Quân Lâm nhận lấy danh thiếp.

Trần Tĩnh Huyên ở bên cạnh nở nụ cười.

Lấy khả năng tài chính của Diệp Quân Lâm hiện tại, một câu là mua đứt công ty của cha Lâm Uyễn Du rồi nhĩ?
So sánh Lâm Uyễn Du và Trần Tĩnh Huyên thì những cô gái khác không giống vậy.

“Bọn mình còn tưởng cậu sẽ đưa hoa khôi Lý của trường tới đây?”
“Làm gì có chuyện? Bây giờ Diệp Quân Lâm thế này, Lý Tử Nhiễm sao mà đi theo tới được? Không sợ mắt mặt à2”
“Đúng vậy.


Bây giò chỉ cần nói Diệp Quân Lâm là bạn học mình đã sợ mất mặt rồi.”
Diệp Quân Lâm bây giờ đã thành sách giáo khoa dạy cách làm việc xấu, người không thể gả nhát là Diệp Quân Lâm.

“Sao còn chưa bắt đầu vậy, còn ai chưa tới à?” Trần Tĩnh Huyên vội đổi chủ đề.

“Nhân vật chính còn chưa tới đây.”
Trần Tĩnh Huyên nghĩ tới một người không kìm được hỏi: “Chẳng lẽ là Hạ Thành Lĩnh?”
“Còn không sao, Hạ Thành Lĩnh cũng tới đấy.”
Diệp Quân Lâm có đôi phần ấn tượng với Hạ Thành Lĩnh này, trước kia cha cậu ta là một chủ nhiệm của một khu cao ốc nào đó trong thành phố, ngay cả hiệu trưởng cũng nễ Hạ Thành Lĩnh vài phần.

Hạ Thành Lĩnh thi thố rất tệ cuối cùng vẫn vào được một trường trong khối 985..


Bình luận

Truyện đang đọc