Bên cạnh đã có người nhắc nhở: “Bớt nói! Những người ở đây không thẻ trêu vào.”
“Đúng vậy! Những lão binh mà chúng ta đã gặp đều là lần đầu tiên đặc huấn, bọn họ đã là bộ đội đặc chủng!”
Nghe được lời nhắc nhở, bộ dạng không ai bì kịp của Vương Đẳng cụp lại.
Mấy người Tiêu Nhược Mai càng sợ hãi.
Nhưng mà bọn họ rất hưng phấn.
Bởi vì xuất nhập nơi này hoặc là bộ đội đặc chủng, hoặc là quân đội lão làng.
Chỉ cần kết giao vài người, cũng đủ rồi.
“Đến đây, người nhà tới đây, còn binh lính thì theo tôi!”
Cuối cùng, mọi người chia làm hai tổ, binh lính nhao nhao ngồi xổm trước mặt.
Những người nhà thì có ghế, ngồi ở phía sau.
Nhìn các vị thượng tá đại tá phía trước kia, Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Hành rất phấn khích Nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, Tiêu Nhược Mai bắt đầu tìm kiếm xung quanh trong đám người.
Ước chừng thăm dò một vòng, Tiêu Nhược Mai chỉ cười lạnh nói: “Diệp Quân Lâm thực sự làm người ta cười chết mắt, không phải hắn muốn tới sao? Người đâu? Tôi không thấy.”
“Một tên phế vật nói mà em cũng tin? Tối hôm qua tôi coi như chỉ là chuyện đùa.”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Triệu Học Thành cười lạnh nói.
Tiêu Thắm cũng tìm Diệp Quân Lâm.
Cô cảm giác Diệp Quân Lâm có thể tới, nhưng lại không thấy người.
Trước mặt, Vương Đằng đã tìm kiếm xung quanh, căn bản không thấy Diệp Quân Lâm.
Trong lòng hắn trào phúng: “Diệp Quân Lâm đâu? Một tên phế vật, chỉ biết mạnh miệng!”
“Mọi người im lặng một chút,thiều tướng Kỳ Lân sẽ tới ngay.”
Đại tá ở phía trước vung tay lên, mọi người lập tức an tĩnh lại, nín thở tập trung cùng đợi.
Sau đó không lâu một chiếc xe địa hình quân dụng đi đến.
Binh sĩ đứng gác nhìn thấy đều cúi chào!
Mọi người đều nhìn về phía chiếc sẽ địa hình ở giữa sân.
Trong đám người dần ồn ào náo động đứng lên: “Tướng Quân Côn Luân tới!”
Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Thành chăm chú nhìn chằm chăm chiêc xe quân dụng.
Cửa xe mở ra, một nam tử trẻ tuổi mặc quân phục tướng quân đi xuống.
Trên vai có một sao, là thiếu tướng.
Chính là thiếu tướng Kỳ Lân!
Binh lính sau khi nhìn tháy, đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt dùng bái.
Những người thân khi nhìn thấy đều hít khí lạnh, vẻ mặt hoảng Sợ.
Thiếu tướng lại trẻ tuổi như vậy?
Mọi người vẫn còn chăm chú nhìn chằm chằm xe quân dụng địa hình kia, bởi vì mọi người cho rằng, kế tiếp nhất định là tướng quân Côn Luân.
Chỉ là để cho bọn họ thất vọng rồi.
Bên trong xe tuy còn người ngồi, nhưng không xuống.
Thiếu tướng Kỳ đi tới phía trước, hướng về phía mọi người nói: “Đầu tiên hoan nghênh mọi người tới tham gia nghi thức Khai Huấn, thứ hai, tôi muốn nói rõ một vấn đề, tướng quân Côn Luân đang ở bên trong xe.
Nhưng quân đội có điều lệ bảo mật, không phải thành viên quan đổi không thể trực tiếp thấy tướng quân Côn Luân.”
Chắc chắn mọi người đều biết điều lệ bảo mật của quân đội.
Nhưng không được nhìn thấy chiến thần Côn Luân thì ít nhiều cũng có sự nuối tiếc.
Ngay cả sắc mặt Vương Đằng cũng thay đổi.
Kế tiếp Kỳ Lân Thiểu Tương nói: “Nhưng mà, sau đó tướng quân Côn Lôn sẽ gặp mặt các binh lính tham gia đặc huấn.”
Nghe vậy, trong mắt Vương Đẳng toát ra thần sắc cuồng nhiệt.
Rốt cục có thể nhìn thấy chiến thần trong lòng!
Những người nhà tham gia rất tiếc nuối, không cam lòng nhìn vào xe, cố gắng mở to mắt, muốn nhìn thấy dáng dấp Tướng quân Côn Luân.
.
Đọc truyện tại # TRUM tгuyen.V N #
Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Thành cố gắng nhìn về phía trong xe.
Tiêu Nhược Mai thậm chí đeo kính.
Tiêu Thắm cũng tò mò nhìn.
Đột nhiên, sắc mặt Tiêu Thắm thay đổi, theo bản năng cô nói: “Sao giống anh rễ vậy nhỉ?”
Vẻ mặt Tiêu Nhược Mai vô cùng kinh ngạc: “Con cũng thấy?
Mẹ thấy người trong xe giống như Diệp Quân Lâm al”
“Tôi nhìn xeml”
Triệu Học Thành đeo mắt kiếng lên, cố gắng nhìn.
“Thật sự rất giống!”.