CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Cô ta vốn nghĩ, Lý Tử Nhiễm không yêu anh rẻ lắm.

Nhưng bây giờ, xem ra hai người họ đều yêu thương nhau.

“Ha ha ha ha…”
Thấy Lý Tử Nhiễm đứng ra, Sở Văn Vũ bật cười: “Thật nực cười! Một thằng đàn ông lại bỏ chạy, để phụ nữ đứng ra gánh vác hậu quả ư?”
“Ai nói tôi bỏ chạy?”
Sở Văn Vũ trực tiếp quỳ xuống đắt.

“Bùm bụp!”
“Bùm bụp!”
Hơn trăm người khác của nhà họ Sở cũng đồng thời quỳ xuống đất.

Ngay cả quân đội cũng tới á?

Như này thì ai mà chịu nỗi?
Đợi đãt Không đúng!
Mẹ nó đây là Viêm Hoàng Thiết Lữ mài Đối với các đứa trẻ ở Hoa Hạ, thì Viêm Hoàng Thiết Lữ càng thêm thần thánh.

Quân đội bảo vệ tổ quốc chân chính!
Không ngờ họ lại gặp được…
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc liếc nhau, hai người mừng như điên.

Giờ phút này, bọn họ là vui mừng nhát.

Họ còn biết là, sau này nhà họ Triệu sẽ có địa vị bất bại ở Kim Lăng.

Ai cũng đừng hòng động vào một đầu ngón tay của nhà họ Triệu.

“Đại tá Long Dã, cậu đã tới rồi à! Nhà họ Triệu biết ơn anh lắm!”

“Tôi đại diện cho nhà họ Triệu cảm ơn cậu!”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc cực kỳ vui mừng, họ suýt thì quỳ xuống trước mặt Long Dã luôn.

“Cụ ông, cụ bà không cần cảm ơn! Lúc tôi dẫn các anh em đi huấn luyện dã ngoại hai mươi kilomet, tôi thấy nhà họ.

Triệu có biến, liền tới xem xem sao!”
Long Dã cười nói.

“Phóc!”
Người nhà họ Sở thật muốn hộc máu.

Cậu lừa ai đấy?
Từ lúc nào mà đi huấn luyện dã ngoại bộ hành mà võ trang đầy đủ như này?
Rõ ràng là đến vì bọn họ.

Triệu Viễn kích động cúi mình chào rồi nói: “Chào đại tá Long DãI”
Long Dã vỗ vai Triệu Viễn rồi mỉm cười nói: “Nhóc con cậu khá đấy, tôi đã nghe nói rồi.

Vì không muốn bị ức hiếp, cậu đã chống lại nhà họ Sở!”.


Bình luận

Truyện đang đọc