CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Một thằng phế vật như cậu không phục cái gì? Cậu không có tư cách làm người nhà họ Lý nhất!”
“Đúng! Mau cút khỏi nhà họ Lý! Đồ phế vật!”
“Trong nhà họ Lý cậu là người không có tiếng nói! Cút xa một chút!”
Khi Diệp Quân Lâm phát biểu, mọi người đều chỉ trích anh.

“Lý Thiên Hạo, ông tin hay không ông sẽ hồi hận?”
Diệp Quân Lâm cười hỏi.

“Ha ha, tôi hồi hận? Không thể nào! Toàn bộ sản nghiệp của Lý Tử Nhiễm đêu nằm trong tay tôi, tôi hôi hận cái gì?”
Lý Thiên Hạo cười khẩy.

Những người khác nhìn Diệp Quân Lâm như một kẻ ngốc.

Lý Văn Uyên lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Lý Thiên Hạo không thể tin nổi hỏi: “Ba, ba thật sự tuyệt tình như – vậy? Lý Văn Uyên con đã làm sai cái gì mà ba khai trừ con ra khỏi gia phả?”
“Đúng! Tôi biết nhà họ Lý có gia quy nghiêm khắc, nhưng việc khai trừ gia phả là phản bội tổ tiên hoặc là làm ra chuyện không thể tha thứ, tôi và Văn Uyên đã làm gì?”

Triệu Nhã Lan khóc lóc hỏi.

Lý Tử Nhiễm cũng kiên cường nhìn Lý Thiên Hạo.

Lý Thiên Hạo, Lý Văn Hải và những người khác nhìn nhau rồi chế nhạo: “Các người còn chưa rõ? Lý Văn Uyên, tôi đã nuôi dạy anh lớn như vậy, còn mở công ty cho các người.

Còn các người thì sao? Không làm việc cho gia tộc! Còn làm nhiều chuyện bắt công, các người như vậy là muốn rời khỏi nhà họ Lý? Các người đang phản bội tổ tiên!”
“Đúng! Hành động tách công ty của Lý Tử Nhiễm là phản bội tổ tiên!”
“Phản bội tổ tiên nên bị đuổi khỏi gia tộc!”
“Cút khỏi nhà họ Lý!”
Trong khi Lý Văn Hải la mắng, họ cũng xô đẩy gia đình Lý Văn Uyên.

Lý Văn Uyên tuyệt vọng nhìn Lý Thiên Hạo hỏi: “Ba, con sẽ hỏi ba một lần cuối cùng, ba nhất định phải tuyệt tình.

như vậy sao?”
“Đi đi! Sau này đừng gọi tôi là ba nữa, anh không phải người nhà họ Lý nữa!”: Lý Thiên Hạo cười lạnh.

Đồng thời, ông ta tuyệt tình gạch tên mấy người Lý Văn Uyên ra khỏi gia phả!
Lý Văn Uyên không còn là con cháu nhà họ Lý!
Vào lúc này, một người đàn ông lớn như Lý Văn Uyên đã khóc, khóc không thành tiếng.

“Ba mẹ, Tử Nhiễm chúng ta đi!”
Diệp Quân Lâm đưa ba người họ đi.

Mấy người bước đi rất thản nhiên, nhưng bóng lưng họ trông rất nghèo túng.

“Ha ha ha ha…”

Nhà họ Lý bật cười nghiêng ngả.

Có một loại sảng khoái như xua đuổi thần bệnh dịch!
“Từ hôm nay trở đi, nhà họ Lý của tôi chính thức bật dậy!”
Lý Thiên Hạo gầm lên.

Trong xe.

Ba người Lý Văn Uyên ôm nhau khóc thảm thiết.

Ngày này là ngày đen tối nhát đói với họ.

Không thể tưởng tượng sẽ có một ngày bọn họ bị gạch tên ra khỏi gia phả!
Ngay cả họ Lý cũng không thuộc về họ nữa!
Diệp Quân Lâm chỉ có thể an ủi: “Ba mẹ, Tử Nhiễm, tính cách của mọi người quá tốt! Nhẫn nhịn chấp nhận mọi thứ về họ! Mọi người luôn đặt tình cảm gia đình lên hàng đầu, luôn thỏa hiệp và chịu đựng.

Mọi người hãy suy nghĩ kỹ xem, bọn họ có xứng với lòng tốt của mọi người không?”
Nhìn xem bây giờ bọn họ đối xử với mọi người như nào?
Gài bẫy lấy mát tất cả của mọi người, còn đuổi mọi người ra khỏi nhà!”
“Nhưng như vậy cũng tốt, từ giờ mọi người không phải lo lắng về điều đó, chỉ cần chăm chỉ làm việc! Con sẽ khiến nhà họ Lý bọn họ phải hối hận!”

“Mọi người chờ ngày Lý Thiên Hạo đến quỳ xuống cầu xin mọi người đi!”
Ba người họ đều đau lòng, coi lời nói của Diệp Quân Lâm là niềm an ủi, không ai quan tâm.

Thủ đoạn của nhà họ Lý không chỉ có như thế.

Ngay sau đó các phương tiện truyền thông ở Tô Hàng đã truyền tin tức.

Nói Lý Văn Uyên đã quên tổ tiên, phản bội nhà họ Lý, muốn độc chiếm toàn bộ tài sản của gia tộc họ Lý.

ị Lý Thiên Hạo không còn cách nào, vì việc nghĩa mà quên tình thân, khai trừ nhà Lý Văn Uyên ra khỏi gia phả.

Chỉ trong một thời gian có vô số lời mắng chửi.

Bọn họ lên án Lý Văn Uyên là súc sinh, vong ân bội nghĩa….


Bình luận

Truyện đang đọc