Chương 1864:
Nếu như để người qua đường nhìn thấy, biết đâu chừng sẽ bị dìm chết trong đống nước bọt phỉ nhổ kia, còn khủng khiếp hơn chuột chạy qua đường.
Thành công phá hủy hình ảnh chính trực của mình, lại còn khiến danh tiếng Lạc Việt bị hủy hoại.
Hải ngoại bắt đầu tung hô rồi, người người đều bảo tốt.
Có không ít quốc gia hoặc thế lực lên tiếng tuyên bố – sẵn sàng chấp nhận Diệp Lâm Quân, anh chính là bạn của bọn họ.
Điều này tương đương với việc gắn cho Diệp Lâm Quân tội danh kẻ phản quốc cho đến chết.
Có rửa, cũng không tài nào rửa sạch được.
Sau khi Diệp Lâm Quân nghe được tin này, chỉ mỉm cười.
Liên minh báo thù với nước Chiến Ưng quả nhiên là cùng một giuộc.
Chỉ thích cái thủ đoạn đê tiện hạ lưu này!
“Không ngờ là Diệp Lâm Quân bán chủ cầu vinh! Cậu ta vậy mà lại còn có một loại thuốc khác!”
“Cùng là người Lạc Việt với cậu ta, tôi cảm thấy bản thân thật nhục nhã!”
“Đúng là gia môn bất hạnh, sinh ra một kẻ cặn bã như vậy!”
Hai nhà Lý – Trịnh nghe được tin này, không ngừng chế nhạo Diệp Lâm Quân.
Mọi người đều tưởng anh vẫn còn tễ dược.
“Dù Trương Phúc Long có tệ đến đâu, cũng sẽ không làm kẻ phản quốc!”
“Loại người như Diệp Lâm Quân nên đóng lên cột sỉ nhục cả đời!”
“Có quan hệ với Diệp Lâm Quân đúng là mất mặt! Tôi hận không thể nhảy lầu chết quách cho xong!”
Hai nhà Lý – Trịnh vốn là loại gió chiều nào theo chiều nấy.
Xảy ra chuyện như thế này, bọn họ chỉ mong sao vùi dập được Diệp Lâm Quân.
Cái gì mà Lê Quân từ nay về sau không nhận người ba này, Lý Từ Nhiệm không có người chồng như vậy, vân vân, mấy lời bình luận ấy đồn xa không ngứớt.
Đa phần người thân đều là như vậy.
Không muốn nhìn thấy bạn tốt, nhưng lại vui mừng khi nhìn thấy bạn gặp khó khăn, thậm chí còn muốn đả kích bới móc: Chuyện của Diệp Lâm Quân chỉ là một bức ảnh ví dụ mà thôi.
Nếu Diệp Lâm Quân ở đây, bọn họ có thể dùng nước bọt mà dìm chết anh thật đấy.
“Không phải, Hạo Quân không phải loại người như vậy!”
“Trong đây nhất định là có vấn đề!” Cả nhà tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!
Lý Từ Nhiệm đương nhiên không tin, vội vàng tranh biện.
“Ba yêu Lạc Việt nhất! Không thể nào làm chuyện này được!” Bé Quân cũng kịch liệt hét lên.
Cao Văn Sinh giễu cợt nhìn Lý Từ Nhiệm: “Đến lúc này rồi, cô còn không tin sao?”
“Cả thế giới đều biết chuyện này rồi, chỉ có cô là không tin thôi!”
“Đúng đấy, nước ngoài cũng sẵn sàng tiếp nhận anh ta rồi! Không chừng anh ta cũng đã bỏ chạy từ lâu! b*n n**c cầu vinh, đổi lấy vinh hoa phú quý rồi!” Mấy người nhìn Lý Từ Nhiệm cũng năm mồm mười miệng nói thêm.
Lý Từ Nhiệm lắc đầu: “Không thể nào!
Hạo Quân nhất định còn ở Giang Bắc!”
“Thế chúng ta có thể đi tìm anh ta đối chất một chút, thì cô sẽ tin bây giờ Diệp Lâm Quân có rời khỏi Giang Bắc hay không?”
“Đúng, đi theo chúng tôi thì biết!”
Mấy người Lý Hồng Thắng và Trương Phúc Long chỉ là đang phỏng đoán, bọn họ cũng không tin Diệp Lâm Quân đã rời khỏi.
Dù sao thì lúc này cũng đang có hứng thú, đâu để tụt hứng được.
“Được, thế tôi đi xem cùng các người! Chứng minh sự trong sạch của Diệp Lâm Quân!” Lý Từ Nhiệm đồng ý đi theo.
Sau đó cô dẫn theo một đám người đi về phía biệt thự.
Hoàng Hải Bắc vừa từ Cảnh Bắc trở về, phụ trách trông coi biệt thự.
“Đây là?”
Lý Từ Nhiệm nhìn thấy ông ta cảm thấy hiếu kỳ “Lê Nguyên, chị có thấy Diệp Lâm Quân giấu chị rất nhiều chuyện không? Đây là quản gia gác cửa! Chỉ biết trông coi biệt thự, chứ không biết nhìn chị đâu nhỉ?!” Trịnh Quân Nga chế nhạo.