CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Ngày hôm sau.

Diệp Quân Lâm cùng Thanh Long đến thăm mộ Lục Vân Đình.

Vì sự can thiệp của Diệp gia, Lục Vân Đình không có tư cách chôn ở trong nghĩa trang.

Mà bị chôn ở một bãi biển vắng vẻ.

Phần mộ đã bị cỏ dại phủ kín.

Qua vài năm nữa, có lẽ phần mộ này cũng sẽ không còn hình dạng gì nữa.

“Người anh em, tôi tới thăm anh!”
Diệp Quân Lâm nói.

Cái gọi là thương trường như chiến trường, Lục Vân Đình là người đầu tiên cùng Diệp Quân Lâm chém giết tắm máu.

Tình cảm của anh và Lục Vân Đình người thường không ai hiểu được.


Diệp Quân Lâm tự tay nhỏ hết cỏ dại, rồi chỉnh trang lại phần m ° Anh cầm một chai đặc biệt chỉ dành cho quân khu và đổ lên phần mộ.

“Ngày hôm nay, hai anh em chúng ta cùng nhau vui vẻ uống một chút.”
Diệp Quân Lâm cầm chai rượu uống một hơi.

“Thanh Long thông báo mọi người Diệp gia, sáu ngày nưã tới nơi này mà đền mạng!”
Diệp Quân Lâm ra lệnh.

“Tướng quân, đã rõ.”
Thanh Long gật đầu.

“Còn nữa, Kỳ Lân làm cho lão Cửu mang những người đó đến đây, phải sửa sang nơi này thật tốt! Mộ của anh em tôi không thể tồi tàn như vậy được!”
Diệp Quân Lâm nói với Kỳ Lân.

Diệp Quân Lâm ngồi ở trước phần mộ, uống từng ngum rượu.

Sáu năm trước anh còn cùng Lục Vân Đình giao hẹn, sau khi Lục Vân Đình kết hôn, Diệp Quân Lâm sẽ lái một chiếc Rolls- Royce đắt tiền nhất đi đầu rước dâu.

Trước mộ Lục Vân Đình, Diệp Quân Lâm ngây người gần một ngày.

“Đi thôi, đi xem cha mẹ của Vân Đình!”
Diệp Quân Lâm đứng dậy.

“Tướng quân đã điều tra được, cha mẹ của Lục tiên sinh ở cách đây không xa ngay trong thôn Thành Trung.”
Thanh Long không nén được mà nói.

Diệp Quân Lâm sắc mặt thay đổi: “Được? Cái gì? Cha mẹ Vân Đình trước kia là nhân viên chính phủ, có nhà trong đơn vị, dù thế nào cũng sẽ không đến nổi phải sống trong thôn Thành Trung!”
Thanh Long do dự một chút rồi nói: “Diệp gia giở trò quỷ, đơn vị thu họ hồi nhà ở, đồng thời ngừng cấp lương hưu! Hai người rơi vào đường cùng, chỉ có thể tới ở tại thôn Thành Trung, thậm chí có thể nói là đang thoi thóp!”
Diệp Quân Lâm sắc mặt thay đồi.

Diệp gia rõ ràng đuổi tận giết tận!
Chỉ sợ nếu không có ai người, ước đoán cũng khó thoát khỏi cái chết.

Diệp gia phải diệt trừ!
“Đi! Chúng ta đi xem! Cha mẹ Vân Đình cũng chính là cha mẹ ta! Ai dám động đến! Chết!”
Diệp Quân Lâm lời nói chắc như đao chém.


Thanh Long và Kỳ Lân nghe xong cảm thấy sợ hãi.

Lâu rồi không thấy Diệp Quân Lâm tức giận như vậy.

Lần cuối cùng là Diệp Quân Lâm đơn độc chống lại cùng lúc mười tám cường quốc.

Ba người rời đi không lâu.

Lão Cửu mang theo một đám người đi tới nơi này, chỉnh trang tu sửa lại phần mộ.

Theo sau còn có một đám anh em.

Số người được mang đến phải ít nhất ba trăm người.

Dù sao Diệp Quân Lâm tự mình đích thân giao việc, bọn họ sao có thể không nghe?
Thôn Thành Trung, không có khu đô thị sầm uất như Tô Hàng.

Nhiều loại người hỗn tạp, có đủ hạng người tụ tập, đây là nơi không có người quản lý.

Trong ngõ tắt, tất cả đều nhân viên nhàn tản.

Cũng có nhiều người phụ nữ ăn mặc hở hang ở đầu hẻm.


Đầu hẻm lộn xộn, rác rưởi khắp nơi.

Diệp Quân Lâm cảm thấy thật đau lòng, cha mẹ Vân Đình làm sao có thể ở nơi này?
Ở trong ngõ sâu, mới tìm được căn nhà nhỏ của cha mẹ Vân Đình, cũng chỉ khoảng ba mươi mét vuông.

“Hai lão già! Mau đem tiền ra đây! Mẹ nó, chỉ còn nhà các người!”
Cách rất xa, ba người Diệp Quân Lâm đã nghe được tiềng ồn ào.

Ba người đi vào trong sân sau, mới phát hiện chuyện đang xảy ra.

Máy tên côn đồ nhuộm tóc màu mẹ đang thu phí bảo kê của cha mẹ Vân Đình.

So với sáu năm trước, hai người đã già đi rất nhiều, xanh xao vàng vọt, chịu đủ khổ cực theo tháng năm.

“Tiểu ca thư thư một chút, khi có tiền sinh hoạt phí chúng tôi sẽ trả ngay! Lúc đó sẽ đưa cho anh!”
Cha Lục Vân Đình là Lục Học Văn đau khổ cầu xin.

“Cút mẹ mày đi! Lần trước bọn mày cũng nói như vậy!”
Tên côn đồ cầm đầu một muốn tát một cái lên mặt Lục Học Văn..


Bình luận

Truyện đang đọc