Đài Phong – đệ nhất cao thủ tỉnh Giang Nam bị đánh đến nỗi không hề có lực đánh trả?
Đây là biến thái kiểu gì vậy?
Cái này đã vượt ra khỏi tầm nhận thức rồi!
Bọn họ cũng hiểu, tại sao tập đoàn Vân Đình lại ngông cuồng như thề rồi.
Có cao thủ như này ở đây, không ngông cuồng thì có mà điên nhỉ?
Nếu mà dưới trướng Viên Sơn Hà có cao thủ như này trấn giữ, mấy tỉnh lớn xung quanh đều là địa bàn của ông ta rồi!
Chứ không chỉ giới hạn ở tỉnh Giang Nam.
Lại nhìn chiến trường phía sau.
Viên Sơn Hà và Thu lão đều kinh hãi.
Bọn họ vống tưởng rằng, ba ngàn người đối phó với mười tám người, chắc chắn là ổn thỏa đến nỗi không thể ổn thỏa hơn được nữa.
Nhưng mắt thấy một màn trước mặt, bọn họ đã sợ rồi.
Những người ngã xuống đất đều là người của bọn họ…
Ba ngàn người thế mà lại bị mười tám người đánh cho tan tác, dường như mười tám người này giống như sát thần không gì cản nỗi.
Người của ông ta đều tháo chạy hết, không còn một ai dám cầm dao lên chiến đấu.
Ky binh Thiên kiếp mười tám, cứ như ở chỗ không người, bọn họ như thể đại diện cho thiên kiếp vậy.
Thiên kiếp giáng xuống, người phàm há có thể ngăn cản?
Không thể nào!
Trên chiến trường, ky binh Thiên kiếp mười tám đều là những người có thể so với đạn hạt nhân.
Huốồng hồ đối phố với những tên giang này này.
Thậm chí còn hơi lãng phí nữa.
Ba ngàn người quá ít.
Ba mươi ngàn người còn tạm được!
Chín đội khác.
Khi những đàn em của Viên Sơn Hà đánh nhau với đội ngũ của Long Dã, bọn họ đã nhận ra mình sai rôi.
Đây là một đám điên!
Đánh nhau quá giỏi!
Qúa mạnh nữa!
Bọn họ lăn lộn trong giang hồ hai mươi năm, chưa bao giờ gặp nhóm người mạnh thế này.
Chín đội nháy mắt tan tác, không đến hai phút đồng hò, tất cả thủ hạ của Viên Sơn Hà đều ngã trên mặt đất rồi kêu gào thảm thiết.
Hai phút đồng hồ đã bị giải quyết hét!
Mười ba ngàn người nháy mắt bị đánh tan.
Vẻn vẹn hai phút đồng hò.
Đây là điều mà không ai ngờ được!.