CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Nên hôm nay Phủ Thiên Sách đến, mọi người đều rất phấn khích.

"Ừ, chúng ta đến đây vì đứa trẻ, nhưng đứa trẻ đâu?" Hoàng Hùng hỏi: "Lê Nguyên, đưa Lê Quân ra đây”

Lý Từ Nhiệm nhanh chóng đưa Lê Quân đến giữa sân. Bộ người Thiên Long bắt đầu kiểm tra và phân tích thiên phú của Lê Quân.

Phủ Thiên Sách có một phương pháp đặc biệt để đo lường mức độ thiên phú.

Thông thường thiện phú được chia thành chín cấp độ. Cấp bốn cấp năm đã là thiên phú dị bẩm rồi.

Cấp sáu hoặc bảy có thể được gọi là thiên tài.

Cấp độ thứ tám càng là hiếm thấy, một nghìn năm có thể xuất hiện một người.

Sau khi kiểm tra thiên phú của Lê Quân, cả bốn người đều ngạc nhiên.

Cấp chín.

Cấp chín cao nhất.

Thì ra thứ hạng của thiên cơ là chính xác.

Không điêu chút nào.

Tài năng của Lê Quân hoàn toàn có thể nằm trong danh sách.

Thậm chí có thể nói Lệ Quân bị đánh giá thấp.

Mọi người suy đoán là tài năng cấp bảy, nhưng không ngờ lại là cấp chín.

"Như vậy đi, tôi thay mặt cho Phủ Thiên Sách quyết định,

hôm nay sẽ mang đứa trẻ này về Phủ Thiên Sách để bồi dưỡng”

Vốn là Phủ Thiên Sách còn muốn quan sát một chút nhưng sau khi thấy được thiên phú này Thiên Long trực tiếp đưa ra quyết định.

"Tôi không đồng ý”

Người hai nhà Lý Trịnh đang phấn khích nghe thấy những gì Diệp Lâm Quân nói thì nụ cười đều biến mất.

Nụ cười của bốn người Thiên Long cũng biến mất.

Vốn là một chuyện tốt đẹp, nhưng nó đã bị một câu nói của Diệp Lâm Quân phá hủy.

"Không đồng ý? Diệp Lâm Quân, anh có cái gì không đồng ý? Anh có thể tìm được nơi tốt hơn Thủ Thiên Sách không?" Một số người đã đặt câu hỏi.

Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói: "Tôi tự dạy đỗ Lê Quân là được rồi.

Tôi sẽ bảo vệ con gái mình.

Không cần người khác”

"Nhưng anh nghĩ lại xem, con gái có thể cả đời lớn lên dưới đôi cánh của anh không? Anh không muốn Lê Quân trỏ thành bình hoa chứ.

Một số việc cần phải tự mình trải nghiệm.

Chỉ có như vậy con bé mới có thể trưởng thành”

Lời nói của Đoàn Lên Nguyên khiến Diệp Lâm Quân cảm động.

Anh phải sẵn sàng bảo vệ vợ và con gái mình cả đời, nhưng Lê Quân quả thực cần phải trưởng thành.

Cô bé đã khác với những đứa trẻ khác ngay từ khi mới 

sinh ra, đó chính xác là số mệnh.

Nếu mình vẫn giữ Lê Quân bên cạnh để bảo vệ thì quả thực rất không tốt cho sự trưởng thành của Lê Quân. Nhưng bây giò giao Lê Quân cho Phủ Thiên Sách, Diệp Lâm Quân không hề yên tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc