CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Nhìn Diệp Quân Lâm, Tiểu Đao càng cảm thấy khó tin.

Người đứng cạnh là một thiếu tướng mà còn phải kính cẩn với cậu ta, thân phận của cậu ta phải thế nào chứ?
Kỳ Lân túm lấy cổ Tiểu Đao, nhắc bổng hắn ta lên, lơ lửng giữa không trung.

“Tôi nói, tôi nói hết! Là Lão Cửu sai chúng tôi tới đây!”
Tiểu Đao hoảng sợ đến mức tè ra quần, khai hét tất cả.

“Bảo Lão Cửu trong vòng nửa giờ tới gặp tôi, đừng để tôi phải tìm ông ta!”
Nụ cười của Kỳ Lân kỳ lạ nhưng lại khiến người ta sợ hãi.

“Được được được, tôi sẽ gọi điện ngay!”
Tiêu Đao sợ đến mức tè cả ra rồi.

Ngay lúc này, Lão Cửu đang rượu chè be bét trong một quán bar.

“Thế nào rồi? Việc đã giải quyết xong rồi hả? Vừa nãy Lý gia còn hỏi đã xong chuyện chưa?”
Sau khi nhận điện thoại của Tiểu Đao, Lão Cửu nhẹ giọng hỏi.

“Cửu ca không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Kết quả cuộc điện thoại ấy lại truyền tơi giọng nói hoảng sợ của Tiểu Đao.

“Có chuyện sao?”
“Cửu ca, anh mau tới đi, chúng em bị bắt lại rồi!”
Tiểu Đao còn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã cúp máy.

Nghe thấy tình huống này, Lão Cửu lập tức gào lên: “Tập hợp tất cả các anh em đi lại theo tao!”
Nửa giờ sau.

Từng chiếc xe tải xuất hiện trên công trường.


Dưới sự lãnh đạo của Lão Cửu, hàng trăm tên côn đồ xông vào.

Họ nhìn thấy Tiểu Đao và những người khác nằm sõng soài trên đất, trước mặt là Diệp Quân Lâm và Kỳ Lân đang đứng.

“Thần thánh phương nào? Có dám xưng tên không?”
Lão Cửu lạnh lùng hỏi.

Mặc dù nhận thấy điều gì đó bất thường, nhưng ở cái vùng Tô Hàng này ông ta có sợ ai đâu chứ?
“Lão Cửu phải không? Là ai sai ông làm chuyện này?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Mày là cái thứ gì mà cũng dám hỏi tao?”
Lão Cửu khinh thường nói.

Cạch cạch!
Nhưng hắn có điên cũng không thể ngờ tới việc xảy ra sau đó.

Kỳ Lân lấy ra một khẩu súng lục, chĩa vào trán ông ta.

Súng đã lên đạn!
Ngơ người!
Tắt cả đều lú cả người!
Ngay cả Lão Cửu cũng run lẫy bảy.

Chưa từng có ai dám cầm súng chĩa vào ông ta…
Lão Cửu giơ hai tay lên, hai chân run rẩy: “Có gì từ từ nói! Mẫu súng này của cậu rất đặc biệt, chắc là dùng trong quân đội phải không?”
Lão Cửu là một tay lõi đời.

Nhìn ra cả Diệp Quân Lâm và Kỳ Lân đều có khí thế quyết đoán trong quân ngũ.


Đặc biệt là mẫu súng trong tay Kỳ Lân, Lão Cửu vô tình từng nhìn thấy, loại súng lục này được trang bị cho lực lượng đặc biệt.

Kỳ Lân không nói gì, nhưng chiếc áo gió đang khoác trên người đột nhiên tuột xuống, lộ ra bộ thường phục đang mặc.

Cầu vai một sao!
Thiếu tướng!
Là một thiếu tướng!
“Bùm!”
Lão Cửu như bị sét đánh, suýt nổ tung đầu.

Những chuyện như thế này mà ông ta cũng gặp phải!
Kinh hoàng hơn nữa là những tia hồng ngoại quét qua quét lại trên mặt bọn chúng.

Một nỗi sợ hãi chưa từng có tràn ngập tâm trí tất cả.

Pằng!
Pằng!
Pằng!
Ngay sau đó, tất cả đèn pha trên công trường đều được bật sáng, chiếu sáng nơi này như ban ngày.

Mọi người đều hiểu tia hồng ngoại đó là gì, đó là những khẩu súng đang chĩa vào họ.

Bọn chúng thậm chí còn nhìn thấy có những tay súng bắn tỉa đang nhắm vào chúng ở phía xa.

Những người lính này được trang bị đầy đủ vũ khí, trên vai còn có mấy quả lựu đạn…
“Cửu ca mau quỳ xuống, đây là bộ đội đặc nhiệm!”
Tiểu Đao ôm cỗ hét lên.

Bụp!
Bụp!
Bụp!
Lão Cửu và những người khác lần lượt quỳ xuống.

Toàn bộ vũ khí cầm trên tay cũng ném xuống mặt đắt.

Lúc này, Lão Cửu mới nhớ ra những gì Tam gia đã nói với mình vào đêm hôm trước.

Hóa ra đúng là ông ta không động vào được.

Mẫu chốt là thân phận của họ, Tam gia không cách nào nói với họ được..


Bình luận

Truyện đang đọc