CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Chính là không nể mặt nhau rồi!
“Đúng là không cho nhau chút thể diện nào! Chẳng qua mày chỉ là công cụ cho nhà họ Chí lợi dụng mà thôi!”
Chí Khiếu Thiên cả giận nói.

“Tôi đang nghĩ, có phải cậu ta thực sự muốn gia chủ tới mời về không?”
Chí Nguyên Sinh phân tích.

“Nó hỗn vừa!”
Chí Khiếu Thiên tức giận nói: “Nó chẳng qua chỉ là một đứa mồ côi bị vứt đầu đường xó chợ, có tư cách gì đòi ba đích thân tới?
Đúng là không biết xấu hổi”
“Nhưng cậu ta không về, chúng ta làm gì có cách nào? Cũng không thể cưỡng ép bắt về được.”
Phương pháp đó ông ta đã thử vào tối qua, hỏng bét.

Có điều đó cũng là phương pháp cực đoan nhất.

Chí Khiếu Thiên ngẫm nghĩ rồi không khỏi nói: “Ha ha, đúng là rượu mời không muốn lại cứ thích uống rượu phạt.”
“Thật sự cho rằng tao không có cách trị mày à? Tao sẽ khiến mày phải quỳ gối cầu xin tao dẫn về.”

Sắc mặt Chí Khiếu Thiên tối đi, mùi âm mưu như đang lên men
Diệp Quân Lâm biết nhà họ Chí sốt ruột tìm mình đi thế tội nên tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

Bọn họ nhất định sẽ còn bày trò phía sau.

Cho dù nhà họ Chí thuộc Hoàng gia thì thế nào?
Anh cần phải để vào mắt à?
Ngay cả Tang Khôn mà nhà họ Chí e ngại không thôi còn suýt chút thì bị anh diệt.

Chỉ cần anh muốn, một ngón tay là có thể nghiền chết nhà họ Chí rồi.

Tòa cao ốc đối diện tập đoàn Minh Cường.

Vẻ mặt Chí Khiếu Thiên vô cùng nghiêm túc.

“Chuẩn bị xong hết chưa?”
Ông ta lạnh giọng hỏi.


“Xong hết rồi!”
Chiều, Lý Từ Nhiệm đang muốn ra ngoài bàn chuyện làm ăn.

Võ Tiêu bảo vệ bên người.

Chiến thần Diêm La đi chữa bệnh nên tạm thời không về được.

Có điều bây giờ toàn bộ Kim Lăng đều do Diệp Quân Lâm khống chế, không có kẻ địch nào.

Đi vào công ty cần bàn hợp đồng.

Lý Từ Nhiệm vừa xuống xe, Võ Tiêu liền phát hiện có điểm bất thường.

Trên lầu xa có phản quang!
Hơn năm mươi phần trăm là ánh sáng khúc xạ bởi gương của súng bắn tỉa!
“Nằm xuống!”
Võ Tiêu liền đẩy Lý Từ Nhiệm ngã xuống ghế ngồi.

Păng!
Am!I Sau một khắc, cả chiếc xe bị giáng một đòn nặng nề..


Bình luận

Truyện đang đọc