CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Lúc này, một tiếng quát lớn vang lên.

Hội trưởng liên đoàn từ thiện Tiết Trần xuất hiện.

“Mẹ mày…Sao lại là hội trưởng?”
Hà Kiện đang mắng được một nửa thì sắc mặt đại biến, nhìn người tới với ánh mắt không thẻ tin nồi.

“Phó hội trưởng Trương? Phó hội trưởng Vu…”
“Sao các ngài đều ở đây?”
Hà Kiện và máy quản lý khác sợ hãi.

“Hừ, nều tôi mà không xuất hiện, liên đoàn từ thiện sẽ phải đóng cửa mắt!”
Tiết Trần đen mặt.

“Hả? Hội trưởng nói gì kỳ vật, liên đoàn từ thiện sao mà đóng cửa được?”
Hà Kiện cười cười nói.


Anh ta nào biết người đàn ông trước mặt đây, thật sự có thể một lời định sinh tử.

“Hà Kiện và mấy người các anh đều đã bị cách chức! Sau đó, đi tiếp nhận điều tra đi!”
Tiết Trần lạnh giọng nói.

“Âm!”
“GÌ cơ?”
Quyết định này đối với mấy người Hà Kiện mà nói, quả thực là sắm sét giữa trời quang.

Tiết Trấn lại liếc mắt nhìn sang bốn phó hội trưởng ở sau lưng, rồi nói: “Đợi xử lú xong chuyện này, chúng ta cũng chủ động xin tạm đình chỉ công tác tiếp nhận kiểm tra đi!”
“Vâng vâng, hiểu rồi ạI”
Mấy phó hội trưởng lập tức đồng ý.

Đây là cách tốt nhất để cứu bọn họ.

Đám người Hà Kiện còn kinh ngạc hơn.


Tập đoàn Vân Đình này có bối cảnh gì vậy?
Ngay cả hội trưởng cũng chủ động tạm đình chỉ công tác?
“Được rồi, đi kiểm tra ghi chép trước đi! Đừng lằng nhằng nữa.”
Diệp Quân Lâm ní.

“Vâng, thưa lãnh đạo!”
Mấy người Tiết Trấn lập tức đi trước dẫn đường.

Phương Tử Tình nhìn sâu Diệp Quân Lâm một cái.

Anh ta lại cáo mượn oai hùm.

Mượn uy thế của sếp lớn, ở đây giễu võ dương oai.

Còn được họ gọi là lãnh đạo?
Diệp Quân Lâm đúng là giỏi ra vẻ!
Sau khi nhóm người đi vào liên đoàn từ thiện, chẳng bao lâu mọi việc đã được làm sáng tỏ.

Sô tiền một tỷ đúng là do tập đoàn Vân Đình quyên góp, không có một tí quan hệ nào với tập đoàn Tam Hưng.

“Tiếp theo phải làm thế nào, chắc không cần tôi nói chứ?”
Diệp Quân Lâm hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc