CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Lễ đổi tên được cử hành lúc mười giờ.

Tất cả những giám đốc điều hành cấp cao thuộc tập đoàn của Quân Lâm sẽ họp vào lúc tám giờ mười phút.

Buỏi họp này sẽ được chủ trì bởi Lục Nam Hiên, họp về vấn đề bổ nhiệm Quân Lâm vào chức vụ mới.

Trong phòng hội nghị.

Lâm Uyễn Oánh và những người khác đang chờ đợi một cách sốt ruột.

Lâm Uyễn Oánh lấy gương trang điểm ra để xem lớp trang điểm hiện tại của mình như thế nào.

“Tiết Đề, chị thấy trang phục của em như thế nào?” Lâm Uyễển Oánh còn nhờ Tiết Đề sửa sang lại quần áo hộ cô ấy.

Những người khác cũng đang xem ngoại hình của mình đã tươm tất hay chưa.

Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên mọi người được gặp ông chủ thần bí của bọn họ.

Thậm chí Lâm Uyễển Oánh còn chuẩn bị sẵn sàng trao cả thân thể của cô ấy.

Cô ấy nhất định phải hạ gục được ông chủ bí ẩn này.


Tại sao cô ấy lại không thể lên được vị trí phó chủ tịch cơ chứ?
Ngoại trừ năng lực chuyên môn mạnh mẽ, Lâm Uyễn Oánh còn từng ngủ với cả Trong phòng hội nghị, hơn một trăm giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Quân Lâm đã có mặt đầy đủ.

Tất cả đều yên lặng chờ đợi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Khi tiếng bước chân vang lên trên hành lang, mọi người đều trở nên căng thẳng.

Giữa sự đưa đón của một đám trợ lý cùng thư ký, một người thanh niên đeo kính đen đi vào phòng họp.

Tất cả những giám đốc điều hành đều lần lượt đứng dậy.

Sau khi thiếu tướng Kỳ Lân tháo kính mắt xuống, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Sao lại trẻ như thế này?
Không phải có tin đồn Lục Vân Đình là chú của Lục Nam Hiên sao? Đây là em trai mới đúng.

Quả thực, năm nay Kỳ Lân mới hai mươi tuổi.

Mắt Lâm Uyễn Oánh trở nên sáng ngời.

Không ngờ tới chủ tịch mới nhậm chúc lại là một hotboy trẻ tui đến vậy.

Cô ấy rất có kinh nghiệm trong việc quyến rũ mấy cậu trai trẻ như thế này.

Chỉ cần dựa vào sự quyến rũ, phóng khoáng của cô ấy, chắc chăn cậu nhóc này sẽ không thể thoát được.

Đừng nhìn Kỳ Lân còn trẻ tuổi mà coi thường.

Anh ta cũng rất có khí thế lãnh đạo.

Ánh mắt Kỳ Lân nhìn lướt qua xung quanh, mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

“Tất cả ngồi xuống đi.”
“Xin tự giới thiệu, tôi là Lục Nam Hiên.

Tập đoàn Quân Lâm và tập đoàn Diệp Thị là do tôi mua lại từ nhà họ Tiêu.

Hiện tại tôi nắm giữ chức vụ quyền chủ tịch của cả hai tập đoàn này.”
Sau khi Kỳ Lân tự giới thiệu xong, Lâm Uyễn Oánh liền nói ngay: “Ngài Lục, không biết nội dung cuộc họp hôm nay là gì vậy? Xin ngài cho chỉ thị.”
Tất cả mọi người cùng không nén nổi tò mò.


Vì sao đột nhiên lại phải họp?
Kỳ Lân cười: “Đừng sốt ruột, chờ một chút.”
Lâm Uyễn Oánh tò mò hỏi: “Chờ một chút ư? Chủ tịch, ý của ngài là còn có người khác đến họp nữa sao?”
Kỳ Lân gật đầu: “Đó là đương nhiên.

Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi chỉ là quyền chủ tịch.

Nói cách khác, sau này chuyện của tập đoàn Vân Đình sẽ do tôi đứng ra phụ trách.”
Trưởng phòng Pháp Lý Tống Ngọc Lương hỏi: “Chẳng lẽ phía sau tập đoàn Vân Đình còn có một chủ nhân thật sự sao?”
Kỳ Lân cười nói: “Chà, thông minh đấy.

Nói trắng ra, tôi cũng chỉ là người làm công cho vị chủ nhân này mà thôi.”
“Hả?”
Mọi người đều hít sâu một hơi.

Chỉ một Lục Nam Hiên đã có thể lấy đi mọi thứ của gia đình nhà họ Tiêu.

Vậy thì chủ nhân thật sự còn phải mạnh đến mức nào nữa?
Lâm Uyễển Oánh hỏi tiếp: “Chẳng lẽ người ngài nói phải đợi chính là vị chủ nhân thật sự của công ty chúng ta sao?”
“Đúng vậy.

Chính anh ấy đã tổ chức cuộc họp này.

Anh ấy cũng sẽ đến đây ngay thôi.” Kỳ Lân nói.

Mọi người càng trở nên căng thẳng hơn.

Vị chủ nhân mới này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

Một phút đồng hồ vào lúc này lại giống như một thế kỷ.

Có tiếng động vang lên bên ngoài hành lang, mọi người càng căng thẳng hơn lúc trước.

Sau đó, cánh cửa phòng hội nghị mở ra.

Người mới vào lại là Hà Điềm Điềm.

Ngay cả Kỳ Lân cũng đều ngắn người.

Ai đây?
Những người khác nhìn thấy Hà Điềm Điềm liền trở nên giận dữ.

Đặc biệt là lão Ngụy trưởng phòng tài vụ.

Ông ta bật cả người dậy, giận dữ nói: “Hà Điềm Điềm, cô làm cái gì vậy? Đây là phòng họp cấp cao của công ty.

Một nhân viên đã bị sa thải như cô sao lại dám đến đây?”
Lâm Uyễn Oánh cũng nói đầy giận dữ: “Đúng thế.

Cô đến đây làm gì? Đây là chỗ để cho cô đến sao? Nói mau, ai cho cô vào đây?”.


Bình luận

Truyện đang đọc