CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

“Anh ta rất có trách nghiệm, trước mắt không có gì bất thường cả. Anh.ta cũng là người tài giỏi nhất mà tôi từng thấy. Mới chưa được bao lâu, mà đã giúp chúng tôi giải quyết được rất nhiều vấn đề khó” Văn Hi nói.

Nhưng Diệp Lâm Quân lại nhíu mày: “Càng như vậy, càng phải phòng bị. Người như thế có tâm bất chính”

“Thứ nhất, sẽ gây ra nguy hiểm rất lớn với Lạc Việt”

“Thứ hai, các người đại cho công nghệ tiên tiến nhất Lạc Việt, một khi anh ta làm rò rỉ ra ngoài thì làm sao?” Văn Hi nghiêm túc nghe Diệp Lâm Quân nói, đều rất đúng. Có điều Văn Hi là một người rất kiêu ngạo. Từ nhỏ cô ta đã Tồn tại như một người xuất chúng, bây giờ lại là khoa học. mạnh nhất. Cho dù Diệp Lâm Quân nói đúng, cô ta cũng không cho là vậy.

Đặc biệt cô ta không thích nhìn dáng vẻ Diệp Lâm Quân chỉ trỏ như vậy.

“Lễ nào bọn tôi không biết sao?” Cô ta hỏi ngược lại.

“Tôi khuyên các người vẫn nên cử nhiều người canh trừng, nhỡ đâu xảy ra chuyên thì hối hận không kịp đâu”

Diệp Lâm Quân nhắc nhở một câu.

Lần này Vă Văn Hi không nói gì. Bởi vì lời Diệp Lâm Quân nói giống suy nghĩ của cô ta.

Cô ta đã nhiều lần kiến nghị điều thêm người canh trừng Hứa Chính Kiệt, nhưng đều bị phủ quyết.

Có điều những người khác đều không đồng ý.

“Anh cố ý gây chuyện đúng không? Sao phải cử thêm người canh trừng chứ? Hứa Chính Kiệt là đồng bào của chúng ta. 

Là đồng chí của chúng ta: “Đúng, không sai, đồng chí Hứa Chính Kiệt đã nhận ra sai lầm của mình. Những đóng góp mà anh ấy tạo ra trong những ngày này đã đủ để chứng mình tất cả rồi”

“Anh là ai chứ? Đến căn cứ của chúng tôi là có ý gì? Còn khiến một đồng chí tốt bị oan uổng nữa chứ”

Những người này đã hoàn toàn bị Hứa Chính Kiệt thuyết phục.

Bây giờ Hứa Chính Kiệt có địa vị rất cao ở căn cứ này.

Trong mắt nhưng nhân viên khoa học kỹ thuật này, không có mưu mô đấu đá, mọi người đều sùng bái kẻ mạnh.

Hứa Chính Kiệt rất mạnh; đủ để bọn họ ngưỡng nộ.

Cho nên bây giờ vừa nghe thấy Diệp Lâm Quân nhắc đến Hứa Chính Kiệt, mọi người đều không đồng ý.

Hứa Chính Kiệt bất lực cười.

Dựa trên điều này, cô ta đã kiến nghị bao nhiêu lần cũng đều bị bác bỏ.

Quan trọng nhất là biểu hiện của Hứa Chính Kiệt rất an phận, không có bất kỳ sai sót nào.

Cô ta cũng không tiếp tục nói được nữa.

“Đây không phải là bạn học cũ sao? Sao tôi lại nghe thấy có người nói, phải cử thêm người để canh trừng tôi nhỉ?”

Đúng vào lúc này, Hứa Chính Kiệt đi ra, cười nhìn Diệp Lâm Quân.

“Mọi người đều là đồng bào, cân gì phải thế chứ?”

“Hơn nữa tôi đã biết sai rồi.

Chính vào hôm qua, tôi đã quyên góp hết toàn bộ tài sản để bù đắp cho những lỗi lãm mà tôi đã gây ra, để trong lòng tôi để chịu hơn một chút” Hứa Chính Kiệt có chút tự trách.

Bình luận

Truyện đang đọc