Năng lực cá nhân quá tầm thường, văn không có mà võ thì cũng chẳng thông.
Tất cả những gì họ có đều là nhờ sự ban phát của gia tộc. Không có gia tộc và môn phiệt Tây Đường, thậm chí còn chẳng có thành Vô Song đứng sau.
Họ chẳng là cái thá gì cả.
Sau khi Lạc Việt giành thắng lợi, họ lại càng thấy tình hình của mình không ổn.
Bây giờ họ đang có khoản tiền lớn, thậm chí là sở hữu cả †ài nguyên trong tay, nhưng những thứ này dùng mãi rồi cũng sẽ hết. Gia tộc thì sẽ không chu cấp cho họ mãi được.
Đám người Trương Phúc Long, Lý Hồng Thăng, Lý Hồng Hải tụ hết lại về một chỗ, bàn bạc xem giải quyết chuyện này thế nào.
Trịnh Quân Nga và Lý Ánh Nguyệt thì tỏ rõ quan điểm là muốn sống nhàn nhã ở nước ngoài nên cả hai nhất trí nói rằng không muốn rời khỏi nước Chiến Ưng. Nếu như có thể thì hai người họ còn muốn sống mãi ở nước Chiến Ưng.
Đám người Lý Hồng Thăng và Trương Phúc Long cũng rất thích cuộc sống ở nước Chiến Ưng.
“Dựa theo tình hình trước mắt thì chúng ta có thể sống ở nước Chiến Ưng khoảng năm năm mà không cần lo về chuyện cơm áo gạo tiền, nhưng sau bốn, năm năm nữa thì phải làm thế nào đây?
Lý Hồng Phúc khá lý trí, hỏi mọi người.
“Chuyện này...”
Tất cả mọi người đều do dự.
Họ đều hiểu là số tài nguyên mình có kiểu gì cũng sẽ có ngày bị cạn kiệt.
“Hay là chúng ta quay về Lạc Việt?”
Lý Hồng Hải hỏi thử ý kiến mọi người.
“Không được, về thì xấu hổ chết mất! Bây giờ họ coi chúng ta như mấy tên phản đồ rồi! Chúng †a quay lại Lạc Việt cũng khó lắm! Đấy chưa kể là những người lớn trong gia tộc sẽ không đồng ý, chúng ta là những đứa cháu bất Tài mài”
cả, chúng ta quay lại Lạc Việt làm gì chứ?
Nước Chiến Ưng tốt như vậy cơ mài”
Thấy tất cả mọi người đêu không muốn về, Lý Hồng Hải lại nói: “Thực ra tôi còn có một cách”
“Cách gì thế? Nói mau lên!”
Vẻ mặt mọi người đều tràn ngập sự mong chờ. “Chúng ta có thể ở lại nước Chiến Ưng tiếp, còn tiên tài và tài nguyên thì đi xin gia tộc là được.
Tôi không tin là mấy lão già đó sẽ trơ mắt ếch ra nhìn chúng ta chết đói đâu”
Lý Hồng Hải nói.
“Đúng đấy, thật ra ông bà nội chúng ta ngoài miệng ăn nói chua ngoa thế chứ thực ra họ rất dễ mềm lòng!”
“Mặc dù lần này chúng ta đã chọc giận họ thật, nhưng khi chúng ta có chuyện thì họ sẽ không thể mặc kệ được đâu”
“Còn phải nói nữa à, nếu chúng ta gặp chuyện gì không may mấy ông bà già ý chẳng sốt ruột muốn chết à, chúng ta muốn gì cũng sẽ đưa thôi”
Nói vậy xong, mấy người đó đều thoải mái hẳn lên, vẻ mặt ai nấy cũng hiện rõ sự hưng phấn.
Họ có thể ở lại nước Chiến Ưng, làm người giàu có tiếp. Sau đó còn quay ra khinh bi những đồng bào Lạc Việt khác.
Mà điều quan trọng nhất là họ vẫn có thể ăn bám tiếp, cứ vậy mà hút máu gia tộc mình như những con muỗi vậy."