Mấy người này vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm của toàn trường.
Diệp Lâm Quân cũng không rảnh rỗi chơi với mấy đứa trẻ con này, anh tới đây là để tìm đầu mối. Tất cả võ giả của nơi này đang xum xoe nịnh nọt Lâm Phi Dương và Phó Bình, chỉ có mình Diệp Lâm Quân là quan-sát chiến trường, trông có vẻ rất nổi bật.
Điều này khiến đám người Phó Bình, Ninh Y Nhiên chú ý tới anh.
“Chị Phó Bình, kỳ lạ thật đấy! Dường như chỉ có người này không biết chúng ta là ai. Người đó chưa từng nhìn chúng †a dù chỉ một lần”
Từ thuở nhỏ, đám Thiện Kiêu này đã được mọi người chú ý. Nếu bạn xum xoe nịnh hót bọn họ thì họ sẽ mặc kệ bạn. ¡ lại, nếu bạn xem nhẹ những người này thì sẽ khiến họ chú ý, điều này khiến bọn họ tức giận trong lòng.
“Đúng vậy. Người bình thường biết Thiên Kiêu của Địa Bảng ở đây thì ít nhất cũng nhìn vài lần.
Người này không bình thường!”
“Nhưng nhìn thực lực của người kia cũng bình thường thôi. Chắc là hạng người vô danh, vốn chữa từng nghe về chungS ta”
Bọn họ coi Diệp Lâm Quân là người không có tiếng tăm gì, vì thế cũng không để trong lòng.
Vào giờ phút này, ở một trấn nhỏ cách nơi này không xa, một đám người đang bí mật lên kế hoạch.
“Vừa nhận được tin tức, bốn vị Thiên Kiêu của Địa Bảng xuất hiện ở đây. Đây là cơ hội tốt”
“Vậy phải làm gì bây giờ?”
“Đúng dịp;có một đám tùy tùng của Tà Thần sắp tới nơi này. Chúng ta dẫn tùy tùng của Tà Thần qua đó. Mượn tay của bọn họ để diệt trừ đám Thiên Kiêu của Địa Bảng” “Ha ha ha, đúng là kế hay! Nếu bọn chúng bị tiêu diệt thì Giới Võ đạo của Lạc Việt sẽ càng loạn hơn. Đây chính là hý vọng tương lai của chúng ta”
Đám Lâm Phi Dương và Phó Bình sao có thể biết được mình bị gài bấy. Cách đó mấy chục Km, một đám cổ lão của Thế lực tà ác xuất hiện.
Trong đó có vô số cao thủ, quy mô rất lớn. Sau khi được người khác dẫn đường, đám người này đi một mạch tới. Sau khi thăm dò một lượt, Lâm Quân vẫn không có thu hoạch gì, lắc đầu thở dài.
Nhưng chỉ một lát sau, trong con ngươi của anh xuất hiện một vòng sáng.
Có người tới!
Từng luồng khí tức kỳ lạ cực mạnh xuất hiện, Đại quân của Tà Thần đã đuổi tới. Đây là mười bảy cổ lão của Thế lực tà ác trốn sâu trong rừng ở núi Thập Phương của Miêu Cương. Trước kia, đây là tùy tùng của Tà Thần Hỏa Vân. Từ khi ông ta biến mất, bọn họ vẫn trốn trong núi Thập Phương.
“Cậu Phi Dương, Phó tiên tử! Chúng tôi đi theo hai người để vây bắt Diệp Lâm Quân!”
Đám võ giả ở đây nhao nhao muốn đi theo đám người
Lâm Phi Dương. Đoàn Minh Nhân và Ninh Y Nhiên đang định đồng ý thì thấy sắc mặt của Lâm Phi Dương, Phó Bình thay đổi.
“Không hay rồi, có người đến!”
“Rút lui à?” Phó Bình hỏi.
“E rằng không kịp nữa rồi. Chuẩn bị chiến đấu!”
Thân thể Lâm Phi Dương chấn động; tản ra từng lưồng khí tức như sóng to gió lớn.
“Cộc, cộc, cộc.. ”
Chẳng mấy chốc, từng tiếng bước chân vang lên. Đại quân của Tà Thần đi từ bốn phía tới.
Trong nháy mắt đám Lâm Phi Dương bị họ bao vây ở bên trong. Ai cũng căng thắng, thấp thỏm nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác.
“Không ngờ nơi này thật sự có một đám cá lớn!”