CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Không thể nói lý!
Thấy Diệp Quân Lâm vẫn còn nói mạnh miệng, ba người Lý Tử Nhiễm đều sắp nổi điên lên.

Ngồi trong tù có phải là phá hư đầu óc luôn rồi không?
Lý Tử Nhiễm trực tiếp đưa điện thoại di động cho Diệp Quân Lâm: “Được, không phải một câu nói của anh có thể khiến Diệp gia cúi đầu sao? Tới, anh chứng minh! Ngược lại tôi muốn nhìn chút anh nói một câu có thể làm Diệp gia cúi đầu như thế nào!”
“Anh…”
Diệp Quân Lâm ngây ngẩn cả người.

Một câu nói của anh có thể khiến Diệp gia bị hủy không phải là giả.

Nhưng anh cho Diệp gia thời gian một tháng.

Hiện tại khiến cho Diệp gia hủy diệt, quá không có ý nghĩa.

“Nhìn xem, có phải không làm được hay không? Làm không được thì về sau cũng đừng nói mạnh miệng nữa!”
Lý Tử Nhiễm tức giận ném điện thoại xuống đất.

Hai vợ chồng Lý Văn Uyên đẩy Diệp Quân Lâm: “Đi nhanh lên đi, nhà của tụi tao không chào đón mày, tụi tao còn phải đi tham gia tiệc!”
“Không, cha mẹ để cho anh ta đi vào!”
“Tử Nhiễm con có ý gì?”
“Con sẽ không tái giá, chồng của con đã trở về rồi.”

Hai vợ chồng Lý Văn Uyên không lay chuyển được Lý Tử Nhiễm, chỉ có thể để cho Diệp Quân Lâm vào.

Lý Tử Nhiễm dẫn Diệp Quân Lâm tới phòng ngủ của cô.

“Anh đã đã trở về, anh chính là chồng của em! Em không để bụng những lời đồn đãi nhảm kia! Huống chi em tin tưởng anh là trong sạch, người sáng suốt đều có thể nhìn đi ra Diệp gia hãm hại anh!”
Trong lòng Diệp Quân Lâm ấm áp.

Cô tin tưởng anh!
Cái này là đủ rồi!
“Nhưng anh phải đồng ý với em, bắt đầu lại từ đầu, làm đến nơi đến chốn, em tin tưởng lấy năng lực của anh sẽ có thành tích! Em cho anh thời gian 5 năm!”
Diệp Quân Lâm lại nói: “Không cần, em cho anh thời gian một tháng là được, một tháng sau anh sẽ khiến cho Diệp gia…”
“Anh im miệng! Em không muốn nghe anh nói những thứ không thiết thực này! Chúng ta hiện thực một chút không tốt sao?”
“Cho dù bây giờ anh hai bàn tay trắng, nhưng chỉ cần anh từng bước cố gắng, em tin tưởng sẽ tái hiện lại huy hoàng!”
Lý Tử Nhiễm giận dữ hét.


Diệp Quân Lâm ngoan ngoãn câm miệng.

Từ trong ngăn kéo Lý Tử Nhiễm lấy ra một bộ vest: “Đây là đồ sáu năm trước mua cho anh, nhanh thay đi, tham gia buổi tiệc với em!”
“Tử Nhiễm con mang theo nó làm gì thế?”
Thấy Diệp Quân Lâm, hai vợ chồng Lý Văn Uyên đương nhiên không hài lòng.

Lý Tử Nhiễm vẫn ôm lấy cánh tay Diệp Quân Lâm: “Cha mẹ, bây giờ Quân Lâm chính là chồng của con! Đêm nay con sẽ giải thích rõ với ông nội!”
Hai vợ chồng Lý Văn Uyên tức giận trừng Diệp Quân Lâm, bất đắc dĩ thở dài nói: “Tạo nghiệp mà!”
Khách sạn Golden Port.

Lý gia đương nhiên không giàu có như Diệp gia vậy, nhưng ở Tô Hàng cũng thuộc trung lưu.

Bọn họ thừa sức bao cả khách sạn.

Sau khi bốn người Lý Văn Uyên tới đại sảnh, vô số ánh mắt kỳ lạ đùa cợt quét tới.

Trước đây Lý Tử Nhiễm kết hôn với Diệp Quân Lâm.

Một nhà Lý Văn Uyên trở thành nhà có địa vị cao nhất trong dòng họ.

Nhưng sau khi Diệp Quân Lâm thân bại danh liệt, một nhà Lý Văn Uyên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bây giờ là thảm nhất trong dòng họ Lý, địa vị cũng thấp nhất.

Mỗi khi gặp người thân, đều sẽ bị châm biếm.

“Hở? Mọi người xem người bên cạnh Lý Tử Nhiễm có phải là Diệp Quân Lâm hay không?”
“Đúng rồi! Thật sự là cậu ta! Cậu ta ra tù rồi?”
Thoáng chốc, từng loại ánh mắt đổ dồn lên người Diệp Quân Lâm.

Người đứng đầu Lý gia Lý Thiên Hạo nhìn thấy bốn người Diệp Quân Lâm, hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý tới.

Ông cụ bây giờ thích nhất là một nhà con trai lớn Lý Văn Phi.

Chủ yếu là con rể Lý Văn Phi – Trương Tùng là con lai, sinh ra ở nhà quyền thế, ở nước ngoài.

Lần này Lý Thiên Hạo sắp xếp hôn nhân cho Lý Tử Nhiễm, chính là em trai của Trương Tùng – Trương Trì.


Trương Trì mơ ước khuôn mặt đẹp của Lý Tử Nhiễm rất lâu rồi.

Không người nào để ý, một nhà Lý Văn Uyên chỉ có thể tìm chỗ ngồi xuống trước.

Lúc vừa muốn ngồi xuống, lại có âm thanh vang lên: “Không được, lão Tam các người không thể ngồi ở chỗ này.”
Nhắc nhở là lão Nhị Lý gia – Lý Văn Hải.

“Hả?”
“Lần này vị trí buổi tiệc có chút chú trọng.”
Vẻ mặt Lý Văn Uyên vô cùng nghi hoặc: “Như thế nào?”
“Buổi tiệc tổng cộng chia thành bốn bàn! Theo cống hiến cho dòng họ mà quyết định!”
“Ví dụ như bàn thứ nhất là trong một năm cống hiến cho gia tộc vượt hơn 500 vạn, bàn thứ hai là 100 vạn, bàn thứ ba là 10 vạn, cuối cùng là bàn thấp hơn 10 vạn hoặc có lẽ là không có bất kỳ đóng góp!”
Vẻ mặt Lý Văn Hải mang theo ý cười: “Năm nay thu nhập nhà chúng tôi không tệ lắm, miễn cưỡng cống hiến đủ 500 vạn cho dòng họ.

Cho nên ngồi ở bàn này, thật ngại quá.”
“Đương nhiên nhà các người nếu có mấy ngàn vạn hoặc mấy chục ngàn vạn, vống hiến cho dòng họ, cũng có thể ngồi bàn thứ nhất.”
Vợ Lý Văn Hải – Vương Mỹ Lan cười lạnh nói: “Đáng tiếc, hoàn cảnh một nhà của các người là gì thì chúng tôi quá rõ ràng! Bây giờ lại thêm một tội phạm đang bị cải tạo, các người đó, chỉ có thể ngồi vào bàn cuối cùng thôi!”
Con trai Lý Văn Hải – Lý Tùng Khuê nâng ly đi tới: “Cha mẹ, theo như con được biết, một năm này một nhà chú Ba không những không cống hiến gì cho dòng họ, ngược lại công ty phá sản, còn mượn ở ông nội hơn 200 vạn.

Cái này rõ ràng là cống hiến âm, mà vẫn ngồi ở bàn thứ tư, đối với người thân bàn thứ tư không công bằng mà.”
“Theo tôi thấy thêm một cái bàn nữa, cống hiến âm!”
“Hay, đồng ý.”
Những người Lý gia khác xôn xao đồng ý.

“Được, theo như lời Tùng Khuê nói mà sắp xếp một bàn! Như vậy có thể khích lệ mọi người.”
Ông cụ Lý Thiên Hạo cũng đồng ý.

“Nhanh ngồi đi, đừng đứng đó mất mặt xấu hổ.”
Lý Thiên Hạo trừng Lý Văn Uyên.

Ba người Lý Văn Uyên không dám nói gì, liền muốn đi qua đó.

Lúc này Diệp Quân Lâm kéo Lý Tử Nhiễm, đột nhiên hỏi: “Làm phiền cho hỏi chút chỗ ngồi mười tỷ là chỗ nào?”
Diệp Quân Lâm là thượng tướng năm sao duy nhất.


Tiền tài đối với anh mà nói, chẳng qua là con số mà thôi.

Cụ thể có bao nhiêu anh cũng không rõ lắm.

Nhưng mười tỷ vẫn có thể tùy tiện lấy ra.

Diệp Quân Lâm vừa nói xong, những người ở đây đều ngẩn ra.

“Ha ha…”
Hơn mười giây sau, cả sảnh đường cười vang.

Mọi người cười đến sắp đau của bụng.

“Mười tỷ nói đùa sao? Diệp gia nhà quyền thế cũng chưa chắc đã có!”
“Tên nhóc này đầu tuyệt đối là bị gỉ sét! Chạy tới nơi này làm mất mặt mà.”
“Lý Văn Uyên anh đúng là có con rể giá trị mười tỷ mà, ha ha ha…”
Nhận thấy từng ánh mắt kỳ lạ cùng tiếng chê cười của những người xunh quanh.

Một nhà Lý Văn Uyên hận không thể tìm được cái lỗ chui vào.

Mất mặt.

Quá mất mặt.

Lý Tử Nhiễm cũng tức giận, hằm hằm nhìn Diệp Quân Lâm.

“Ở nhà nói mạnh miệng còn chưa tính, còn tới nơi này nói? Diệp Quân Lâm anh cố ý làm cho em mất mặt sao? Mấy năm nay amwtj em vứt còn chưa đủ sao?”
Hai hàng nước mắt trong suốt của Lý Tử Nhiễm không tiếng động rơi xuống, cơ thể run rẩy.

Diệp Quân Lâm bất bắt dĩ: “Anh thật sự có mười tỷ mà.”
Lúc này, tất cả mọi người không có tâm tư chê cười Diệp Quân Lâm nữa.

Bởi vì nhân vật chính của hôm nay đã tới.

Con gái con rể Lý Văn Phi tới.

Mọi người, bao gồm Lý Thiên Hạo đều tự mình đi ra cửa đón.

Vẻ mặt Trương Tùng áy náy: “Thật ngại quá, để cho mọi người đợi lâu.”
“Máy bay này trễ khoảng mười giờ, xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Thiên Hạo quan tâm hỏi.

Trương Tùng cười cười: “Ông nội mọi người không biết sao? Một vị nhân vật lớn tới Tô Hàng, phong tỏa sân bay 8 tiếng.”

Mọi người: “Cái gì? Còn có loại chuyện này?”
Vẻ mặt Lý Thiên Hạo mang ý cười: “Tùng à, vị nhân vật lớn này là người nào thế? Ngay cả sân bay cũng bị phong tỏa 8 tiếng đồng hồ.”
“Không chỉ có như vậy, có người nói máy bay riêng của vị nhân vật lớn kia có khoảng 100 chiếc máy bay hộ tống, sân bay có khoảng 10 vạn người trong chừng nữa.”
Xôn xao…
“Cái gì?”
Mọi người hít một ngụm khí lạnh.

Vẻ mặt Trương Tùng ngạo nghễ: “Vị này chính là tổng chỉ huy chín chiến khu lớn của Hoa Hạ – Côn Luân tướng quân, ha ha, nói ra sợ là mọi người không tin.

Thời điểm ở nước ngoài vừa may cháu có dịp gặp mặt một lần vị nhân vật lớn này, còn để lại phương thức liên lạc cho nhau.

Không ngờ ngài ấy tới Tô Hàng nhậm chức, có thời gian cháu sẽ hẹn ngài ấy ra.

Tùy tiện giúp đỡ Lý gia một chút, tuyệt đối Lý gia ở Tô Hàng có chỗ đứng.”
“Trời ạ.

Thật lợi hại đi.

Nhân vật như vậy mà cũng có thể quen được.”
“Anh rể tôi quá ngầu rồi.”
“Con rể Lý gia chúng ta đúng là lợi hại.

Đương nhiên là trừ một người ra.”
Mọi người giống như là điên cuồng, sùng bái nhìn Trương Tùng.

Ông cụ càng khen ngợi liên tục.

Nhìn thấy con rể người khác như vậy, hai vợ chồng Lý Văn Uyên hâm mộ không thôi.

Lý Tử Nhiễm cũng rất hâm mộ.

Nhưng cô cũng tin tưởng, cho Diệp Quân Lâm thời gian 5 năm, cũng có thể làm cho ông nội kiêu ngạo.

Diệp Quân Lâm nghe được muốn cười.

Tên này đúng là có chút bản lĩnh, vậy mà biết anh về.

Nhưng năng lực nói dối này càng lợi hại.

Diệp Quân Lâm hỏi: “Anh nói anh quen Côn Luân tướng quân?”
Trương Tùng ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, cùng nhau uống một ly, như thế nào?”
Diệp Quân Lâm nở nụ cười: “Tôi đây sao không nhận ra anh?”.


Bình luận

Truyện đang đọc