CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Tôi đã thông báo cho cậu Chiến rồi.

Lần này cho dù cô ta không muốn tới, nhà họ Trịnh cũng sẽ ép cô ta đến! Nhà họ Trịnh vừa gọi điện thoại xong, nói đã có người tới rồi.”
Trương Nghiệp Phi cười nói.

Lữ Chiến hài lòng gật đầu: “Xem ra nhà họ Trịnh đã biết sự lợi hại của tao rồi!”
Mấy người Trương Nghiệp Phi cười nói: “Tối qua cậu Chiến chưa bao giờ như vậy, đã dọa cho tất cả mọi người ở khu Kim Lăng phải sợ hãi!”
“Ừm, thế chúng ta đợi đi!” Cả nhà thông cảm cho nguồn trong thời
Lữ Chiến nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mười giờ chưa ai đến.

Mười một giờ vẫn chưa ai đến.

Mười hai giờ.

Lữ Chiến đột nhiên mở mắt ra.


“Người đâu?”
Anh ta lạnh lùng hỏi.

“Cậu Chiến, người vẫn chưa tới!”
Trương Nghiệp Phi cúi đầu nói.

Vừa rồi gã đã cử người đến gần đó, nhưng hoàn toàn không thấy Lý Tử Nhiễm đâu.

“Cậu Chiến tôi có nên hỏi nhà họ Trịnh không?”
Trương Nghiệp Phi hỏi.

“Không cần đâu! Cô ấy sẽ không đến đâu!”
Lữ Chiến cười.

Đám người Trương Đông Húc đứng bên cạnh Trương Nghiệp Phi, bọn họ đều không dám thở mạnh.


Đừng thấy Lữ Chiến đang cười là vui, thật ra là anh ta đang tức giận.

Tương đương với việc mặt anh ta bị đánh tận hai lần.

Sao anh ta có thể chịu được điều này?
“Không coi Lữ Chiến tao là người đúng không? Tao vẫn thật sự không tin được, không thể không mời được cô ta tới!”
Lữ Chiến cười thâm trầm.

“Tôi sẽ từ từ tra tấn cô, khiến cô phải tự mình cầu xin tôi!”
Lữ Chiến cười hì hì nói.

Hiển nhiên là đã có kế hoạch trong đầu.

Dù sao thầy của anh ta vẫn chưa tới, anh †a vẫn có thể từ từ chơi.

Qua một đêm không có gì xảy ra.

Nhà họ Trịnh vẫn nghĩ rằng Lý Tử Nhiễm thật sự đã đi rồi.

Ngày hôm sau.

Lý Tử Nhiễm đến văn phòng làm việc, lại thấy một hộp quà..


Bình luận

Truyện đang đọc