Anh ta là một tù binh!
“Chí Hồng Doãn sao lại xảy ra chuyện này?
Chiếu thần Côn Luân đến rồi, anh lại không đến sao?”
Ông tổ hét len.
Chí Hồng Doãn cuộn mình lại như một quả bóng, cả người run lên như cầy sấy.
Không dám đi qua.
“Cậu… chuyện này là sao vậy?”
“Cậu không phải là thiếu tướng của lữ đoàn Khải HSo?”
Ông tổ và những người khác lo lắng.
“Để tôi giúp anh ta nói cho các người biết! Chí Hồng Doãn là một kẻ đào ngũ, sau khi bị kẻ thù bắt làm tù binh suýt chút nữa đã tiết lộ chuyện cơ mật.
Sau khi được lữ đoàn Khải Hoàng giải cứu thì bị tống vào ngục giam”
Diệp Quân Lâm cười nói.
“Cái gì? Vậy cậu là một kẻ đào ngũ? Thảo nào trên quần áo cậu không hề có bất cứ ký hiệu nào!”
“Anh là đồ đào ngũ! Nhà họ Chí sao có thể sinh ra một tên nhục nhã như anh được chứ!!!”
Chí Đông Phương bước đến, hung hăng giơ gậy quật mạnh vào người Chí Hồng Doãn.
Vốn dĩ Chí Hồng Doãn là hy vọng duy nhất, nhưng nào ngờ hy vọng đó cũng đã tan thành mây khói luôn ròi.
“Đừng đánh nữa! Những người của nhà họ Chí các người cũng không khá hơn là bao!”
“Chuyện các người ám sát tôi nói thế nào đây nhỉ???
Đột nhiên Diệp Quân Lâm hỏi.
“ẦM!” Lúc đó, nghe thấy câu nói này.
Hai mắt Chí Đông Phương tối sầm lại, suýt chút nữa đã ngất đi.
Đây là chiến thần Côn Luân đang hỏi tội sao? “Vụt!” Chí Đông Phường quỳ trên mặt đất.
Toàn bộ những người của lại của nhà Chí ở Hoa Hải đều quỳ xuống theo, từng người từng người một.
Chí Khiếu Văn và Chí Nam Yên cũng quỳ xuống.
Tâm trạng của Chí Khiếu Văn khác hẳn những người khác.
Ông ta lại có chút hưng phấn.
Cô con gái đã tin tưởng vào Diệp Quân Lâm rất nhiêu.
Thậm chí, người duy nhất chấp nhận Diệp Quân Lâm là người của nhà họ Chí chính là con gái mình.
Như thế chả phải sau này sẽ lên như diều gặp gió sao.
Ít nhất bọn họ cũng có giá trị hơn trong dòng tộc, ai dám hỗn láo? Đây chính là em gái ruột của chiến thần Côn Luân! “Con gái à, tầm nhìn của con cả đời nay ba cũng không thể nào học được!” Chí Khiếu Văn cười nói.
“Không, ba à, suy nghĩ của mọi người quá hạn hẹp chỉ hướng đến cái lợi trước mặt.
Anh Lâm Lâm làm sao có thể người nhà của chúng ta được, phải đối xử tốt với anh ấy.
Lúc trước con cũng không biết thân phận của anh ấy”
Chí Nam Yên nói.
Chí Nam Yên hiểu rõ đạo lý này – Người lương thiện sẽ được cả thế giới thiên vị.
“Ám…
ám sát?” Sau khi ông tổ nghe thấy thời này, tròng mắt như muốn bay ra ngoài.
Lá gan của Chí Đông Phương quá lón? Vậy mà dám đi ám sát chiến thần Côn Luân? “Đúng vậy, cả trước lẫn sau ra tay tổng cộng hai lần! Một lần là mời trùm sát thủ Bắc Âu! Lần còn lại là ra tay với vợ của tôi!”
Diệp Quân Lâm nhàn nhạt nói.
Ông tổ nghe xong những lời này, tức giận đùng đùng đi về phía Chí Đông Phương.
“Binh binh binh…”
Ông lấy đầu gậy trong tay đập mạnh lên đầu Chí Đông Phương..