"Chờ đãi!"
"Không được giết, không thể giết gã được!”
"Bây giờ gã là người của chúng tôi, các người không thể đụng vào!”
Nhưng tiếng hô kinh ngạc vang lên, lập tức có vài người mặt đồ tây đi giày da chạy đến, ngăn lại trước mặt Diệp Lâm Quân. “Bắt đầu từ bây giò Hứa Chính Kiệt là người của chúng tôi.
Ai cũng không được động vào”
Người phụ nữ dẫn đầu sắc bén nhìn Diệp Lâm Quân. Diệp Lâm Quân ngẩn ra. Mãy người bình thường này còn muốn ngăn cản anh sao? “Các người là ai? Sắc mặt Tiêu Phong thay đối, giải thích nói: “Sư phụ, bọn họ là Liên minh Khoa học kỹ thuật Thần Long.
Chuyên môn phụ trách các phòng thí nghiệm về vũ khí công nghệ tiên tiến nhất Lạc Việt.
Mạnh nhất Lạc Việt.
Lần này bọn họ cũng muốn xuất hiện “
“Đây là nhà khoa học trẻ tuổi nhất Lạc Việt, cũng là người của Liên minh Khoa học kỹ thuật Thần Long, cô Văn Hí” “Cô ta và đoàn đội vừa mới phát triển một siêu vũ khí vô cùng khủng bố”
Tiêu Phong tiến gần lại bên tai Diệp Lâm Quân, nhỏ giọng nói: “Đừng thấy là người bình thường.
Nhưng cô ta rất được hoan nghênh đây. Rất lợi hại”
Nghe thấy vậy, Diệp Lâm Quân sửng sốt. Từ sau khi vũ khí giết người cảu Hứa Chính Kiệt xuất hiện, toàn thế giới này không còn ai dám xem nhẹ người bình thường nữa. Diệp Lâm Quân cũng vậy. Những người bình thường này không biết sẽ lại bộc phát phương thức gì đó không thể ngò đến được nữa. Thậm chí có thể xuất hiện loại tình hình như thế này. Ví dụ thống trị liên minh hàng trăm nghìn chiến binh, có thể người đứng phía sau chính là một người bình thường. Một câu nói, một mưu trí có thể giết chết hàng trăm ngàn võ giả. Trong mắt Văn Hi, hầu hết các võ giả đều người lỗ măng. Cho nên cô ta cũng không có hảo cảm với Diệp Lâm Quân. “Bây giò thông báo cho các người một tiếng, chúng tôi sẽ đưa Hứa Chính Kiệt đi, bắt đầu từ hôm nay anh ta thuộc về Liên minh Khoa học kỹ thuật Thân Long”
Văn Hi dùng giọng điệu cao cao tại thượng nói. Mấy người Tiêu Phong không nói có người đã thông báo rồi. Hứa Chính Kiệt năm trên đất nhìn Diệp Lâm Quân, khóe miệng anh ta nhếch lên. Ý khiêu khích rõ ràng. Dường như đang khiêu khích Diệp Lâm Quân nói: “Cho đù anh mang tôi đến Lạc Việt, anh cũng không thể giết được tôi”
“Nếu không có ý kiến gì thì chúng tôi mang người đi, thủ tục đã làm xong rồi”
Văn Hi nói.
Người sau lưng cô ta muốn đưa Hứa Chính Kiệt đi.
“Cho tôi một lý do”
Khi đám người Văn Hi muốn đưa.Hứa Chính Kiệt đi, giọng nói của Diệp Lâm Quân vang lên.
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Lâm Quân.
“Người là do tôi đưa từ nước Chiến Ưng về.
Mạng của anh ta là của tôi. Tôi nên sớm giết anh †a, có điều tôi muốn anh ta nhận tội ở Lạc Việt.
Diệp Lâm Quân chất vấn.
Văn Hi ngẩn ra, nhìn thẳng Diệp Lâm Quân: “Anh quả thật là anh hùng của Lạc Việt, điểm này tôi khâm phục anh” “Có điều cũng xin anh suy nghĩ cho đại cục”
“Suy nghĩ thế nào?” Diệp Lâm Quân nói.
“Tội nghiệt của Hứa Chính Kiệt đầy trời không phải là giả, tội chết cũng không phải là giả. Nhưng anh ta là thiên tài trong hàng triệu người. Nếu như trực tiếp giết đi thì quá đáng tiếc rồi. Nếu như tài hoa của anh ta có tác dụng ới.chúng tôi, có hiệu lực cho Lạc Việt thì tôi cho răng sẽ tốt hơn nếu như trực tiếp giết anh ta”
“Hơn nữa, tôi tin Hứa Chính Kiệt cũng có lòng muốn hối
cải, anh ta nhận ra lỗi lầm của mình, nhất định sẽ hết lòng phục vụ Lạc Viiệt.